Sáng hôm qua con gái tôi rủ hai mẹ con đi công việc ở Cao Lănh bằng phương tiện xe buưt , nó bảo bây giờ tuyến xe buưt đă được nhà xe Phương trang phục vụ tốt lắm mẹ à , lâu lâu trải nghiệm xe công cộng cũng tốt mà . Tôi đồng ư và thế là hai mẹ con lên đường .
Ngồi chờ một lúc th́ xe buưt cũng đến hai mẹ con leo lên xe mới biết hôm nay là ngày đầu tuần nên xe đông lắm . C̣n mấy chỗ trống nhường cho mấy ông bà cụ lớn tuổi nên mẹ con tôi đành phải đứng thôi . Xe chạy đến vài trạm th́ chỗ đứng cũng chẳng c̣n , v́ đông người tôi cố gắng gượng để không bị ngă khi xe thắng nhồi liên tục , tôi thầm nghĩ liệu không biết có trụ nổi tám mươi km không nữa . Và thấy tôi dường như không ổn con gái đặt cái ba lô đồ xuống sàn xe chỗ gần cửa bảo tôi ngồi xuống đỡ . Ôi chèn ơi.. rốt cuộc là tôi ngồi thế cũng tạm ổn . Chiếc xe buưt mười sáu chỗ chở trên hai mấy người tiếp tục tiến về bến , bỏ lại tất cả khách ở các trạm tiếp theo. Xe chạy qua khỏi thị trấn Tràm chim một đoạn bỗng chiếc xe tấp vô lề đón tiếp hai người khách chừng như là người quen của bác tài v́ không thấy họ phải vẫy , mà xe vẫn dừng lại . Chú tài xế trẻ chẳng để ai kịp lên tiếng phàn nàn vội nói " Bà con thông cảm cho em trai bị bệnh này đi với để em kịp giờ chạy thận " . Trước mặt tôi là một người mẹ già chắc đă ngoài sáu mươi vai mang ba lô tay ráng gồng ḿnh d́u đứa con trai cao to nhưng đă bị liệt một bên tay phải bước lên xe rất khó khăn . Tôi vội đứng dậy phụ đỡ em trai ấy giúp bà và lên tiếng lớn " có ai thanh niên xin nhường ghế cho em trai bịnh này với ? " . Cả xe tuyệt nhiên im phăng phắt mặc dù trên xe có đến hơn hai phần ba là đàn ông với thanh niên . Người mẹ già nói với tôi " Cô phụ tôi cho em nó ngồi bệch xuống sàn cũng được . Em trai nhấc chân lên tôi nhặt chiếc dép nhựa tổ ong màu trắng đă ngă vàng nhưng sạch sẽ lắm kê xuống để em trai ngồi . Em trai mệt nhọc từ từ ngồi xuống hướng quay lưng với ghế bác tài . Người mẹ già của em cũng vội vă ngồi xuống kế bên em , lấy cánh tay gầy guộc nhăn nheo đen nhẻn của ḿnh vươn ngang qua tầm ngực em bám vào thành ghế làm thành bức ngăn không cho em chồm té về phía trước khi xe run lắc, bà như cố vươn dài đôi cánh khẳng khiu bảo vệ cho con . V́ tôi cũng ngồi dưới sàn nên đối diện với hai mẹ con em , h́nh ảnh một người mẹ nông dân già nua khắc khổ da mặt cháy đen v́ mưa nắng mái tóc búi trọn gọn gàng vào sợi dây buộc mà chỉ c̣n một lọn nhỏ xíu như ngón tay cái , vẫn cố nhoài người đỡ cho con là một thanh niên cao to tóc cắt ngắn gọn gẽ, dù em trai có đeo khẩu trang nhưng vẫn thấy được khuôn mặt em và hai cánh tay , nước da vàng vọt xanh xao, đôi mắt em sưng húp với ánh nh́n buồn bă mệt mỏi ră rời . Bỗng chiếc xe thắng gấp , em ngă chồm người về phía tôi , tôi theo bản tính vội chụp lấy hai cánh tay đỡ em . Th́ hỡi ơi ... tôi hoảng hốt đến tột độ . Hai bắp tay em chỉ c̣n là một mớ hỗn độn , da thịt th́ mềm nhăo như chẳng c̣n tí cơ mà chỉ toàn là một mớ hỗn độn các cục u lớn nhỏ ... cục lớn nhất cũng cỡ cái trứng gà so , cục nhỏ bằng đầu ngón tay ngón chân th́ nhiều lắm . Biết tôi hết hồn em trai vội vén tay áo lên cho tôi xem và bảo rằng " Em chạy thận lâu quá các mạch máu nó bị ph́ giăn hết rồi á chị " . Chợt hiểu ra để em không mặt cảm tôi xoa nhè nhẹ lên một cục u ở khuỷu tay em nói ." Ừa chị thấy ai chạy thận lâu ngày cũng bị vậy đó . Em tên ǵ ? Bao nhiêu tuổi rồi ? "
-Dạ em tên Kỳ em được ba mươi lăm tuổi rồi .
- Em có gia đ́nh chưa ?
- Dạ chưa... em trả lời từng tiếng đứt quăng , khó nhọc .
- Em chạy thận bao lâu rồi ? Và mấy ngày chạy một lần ?
- Dạ sáu năm rồi ...một ngày chạy... ngày nghỉ ... em mệt mỏi và đau đớn lắm rồi ... em muốn bỏ cuộc rồi...
- ráng đi em , em thấy mẹ em lo cho em quá mà
- Em cũng ráng lắm rồi ... đă vậy mới có một tháng...em bị tai biến ba lần ....liệt luôn cánh tay này nè.
Mẹ em tiếp lời con " Em nó vừa học xong đại học ra trường mới làm được có một năm th́ đổ bịnh cô à . Mới đầu nó thấy mệt mà cứ nghi là bịnh tim , nó nói ráng làm ở công ty cho trọn một năm để có tiền bảo hiểm nhiều nhiều một tí rồi mới đi khám ...ai...dè ...". Kỳ mệt mỏi nhưng vẫn muốn nói thêm bằng giọng đứt quăng..." Giờ em thấy... mấy người hút chích.... đập đá...phung phí sức khỏe... tiếc quá ..."
Tôi ngồi đó đơ người mà nghẹn ngào nh́n em trai cảm giác như ai bóp nghẹt trái tim ḿnh mất đi mấy nhịp đập khi thấy em gục đầu trên tay mẹ . Chốc chốc chừng như sợ mẹ mỏi gượng ngóc đầu lên rồi theo nhịp run của chiếc xe từ từ gục xuống . Tôi th́ đỡ nhẹ hai đầu gối cho em đỡ mỏi , mà âm thầm tŕ tụng Kinh Chú Đại Bi cầu mong Trời Phật thương t́nh đoái hoài đến hoàn cảnh mà cứu giúp em Kỳ .
. Chuyến xe Buưt được ngồi dưới sàn xe , nhào lắc hơn hai giờ cuối cùng cũng bắt đầu vào thành phố . Tôi vội nhướng người móc túi lấy ít tiền để vào tay mẹ em kỳ . Bà vội rụt lại nhưng tôi cầm chặc tay bà nói " D́ cầm ít tiền xuống bệnh viện mua đồ ăn cho em Kỳ dùm con " . Em Kỳ nh́n tôi với đôi mắt cảm động " cảm ơn chị ".
. Xe buưt ghé trạm gần bệnh viện đa khoa tỉnh , tôi vội vă đứng lên đưa ba lô cho mẹ em và đỡ em xuống xe nói với em .... Cố gắng lên nhe Kỳ chị không thể hy vọng Kỳ khỏe như xưa nhưng chị mong Kỳ mạnh mẽ vượt qua bệnh tật nhe em .
- Dạ ....
Trạm xe này người xuống xe đông quá tôi cố rướn người nh́n qua cửa sổ dơi theo bóng người mẹ già d́u em lần cuối . Tôi biết rằng tôi chỉ có thể gặp em lần này thôi v́ sức khỏe này em ấy sẽ chẳng trụ nổi bao lâu nữa đâu ....Kỳ ơi !
Suốt ngày hôm qua đến nay cái cảm giác buồn buồn và h́nh ảnh hai mẹ con em Kỳ cứ len lỏi vào trong tôi . Nó như khẳng định cho tôi rằng , đời đúng là cơi tạm ...là đến rồi đi . Có khi đi nhẹ nhàng có khi đi trong đau đớn nặng nề có níu kéo nhưng cũng đành bất lực trong vô vọng ...
Vừa chạy xe về , thỉnh thoảng nh́n đứa con gái ngủ ngon ở băng ghế sau , tôi cố chạy xe sao cho êm ái nhất cho con ngủ , mà một lần nữa như học được thêm cách che chở cho con từ bà mẹ đáng kính trên xe buưt khi sáng với t́nh thương cho con vô bờ bến . Về đến nhà hay tin công việc làm ăn gặp rắc rối lớn . Đáng lư ra như mọi lần tôi buồn lo rồi suy nghĩ đủ mọi cách giải quyết bất chấp những phương án khó khăn . Nhưng hôm nay tôi bỗng chùng lại chọn phương án giải quyết nhẹ nhàng nhất dẫu thu nhập có ít đi ... tôi có thêm bài học : Cần dần bằng ḷng với hiện tại ! dẫu bài học ấy vừa mới cảm nhận thêm rơ ràng hơn từ một chuyến xe.
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.