Mẹ tưởng con ngồi với bố, bố nghĩ con đi với mẹ, bé gái 7 tuổi đă rời xa hơi ấm gia đ́nh kể từ giây phút ấy.
Mẹ đi vệ sinh ra th́ con biến mất
Năm 1980, gia đ́nh ông Đinh Văn Lâm và bà Đinh Thị Lái dẫn theo 5 người con, rời quê hương ở xă Giao Lạc, huyện Giao Thủy, tỉnh Nam Định đi kinh tế mới ở Ninh Thuận. Được một năm th́ nông trường giải thể, ông bà dẫn các con đi kiếm sống ở vùng đất khác.
Ngày 27/11/1981 có lẽ là ngày mà gia đ́nh ông Lâm, bà Lái cùng các con muốn quên đi nhất. Buổi sáng hôm ấy, ông bà cùng 5 đứa con nheo nhóc, đi xe đ̣ lên bến xe miền Tây rồi ngồi nghỉ để chờ chặng xe tiếp theo.
Ông Lâm trông con và đồ đạc, bà Lái dẫn con gái lớn vào chợ ở cạnh bến xe. Đứa con gái nhỏ tên Đinh Thị Hồng (SN 1974) chạy theo mẹ nhưng ông Lâm, bà Lái không hề hay biết. Vậy là, Hồng xa gia đ́nh từ giây phút ấy.
“Tôi giao con cho ông ấy để đi vệ sinh. Lúc ra th́ ông ấy hỏi: “Ơ, cái Hồng nó có đi với bà không?”. Tôi hoảng hốt: “Tôi để nó ở đây với ông mà”, bà Lái nhớ lại phút bi kịch ập đến.
Sau đó, cả nhà tản đi t́m, thông báo với cơ quan chức năng nhưng không có tin tức ǵ. Hôm sau, cả nhà lên xe đi về B́nh Dương.
Bà Lái đau khổ, nhớ mong con, khóc nhiều suốt 4 năm trời mới phần nào nguôi ngoai. Người mẹ ấy hay nằm nghe radio, hy vọng nhỏ nhoi biết đâu lại có tin tức của con ḿnh. Bà cũng hay nằm mơ, thấy con như lúc c̣n ở nhà, hai mẹ con ôm nhau khóc.

Bà Lái chưa một ngày ngừng nhớ về con gái.
Hơn 40 năm qua, trong tâm bà không bao giờ quên người con gái thất lạc. Tuy nhiên, bà không dám nhắc nhiều đến chuyện cũ, chỉ thỉnh thoảng ngồi nói chuyện với các con hay có ai hỏi thăm th́ bà mới nói. Lư do là bởi, khi con bị lạc, người ta đồn đại nhiều điều. Nào là con bà bị bắt cóc, giờ phải đi ăn mày, sống khổ sở,... Chỉ nghĩ đến đấy, ḷng bà lại quặn thắt.
Không dám ước sẽ gặp lại con, bà Lái chỉ cầu nguyện cho con được lành lặn, khỏe mạnh, đừng phải khổ như người ta vẫn đồn. Sau ngày Hồng đi lạc, ông Lâm, bà Lái sinh thêm 2 người con nữa. Cuộc sống khó khăn, con cái nheo nhóc, rồi ông Lâm, bà Lái cũng phải gạt nước mắt, tập trung làm lụng để lo cho gia đ́nh.
Ông Lâm tuy ít nhắc đến Hồng nhưng đă âm thầm nhờ cha xứ loan tin trong hệ thống các nhà thờ để t́m con. Năm 2012, ông bà cũng lên TP.HCM t́m kiếm ở một làng trẻ SOS, song lại thất vọng ra về. Năm 2014, ông Lâm đột ngột qua đời khi mong ước t́m thấy con chưa thành.
43 năm lưu lạc của cô bé Hồng
Lại kể về Hồng, bé gái 7 tuổi bị lạc nên hoảng sợ, cứ chạy măi, chạy măi t́m mẹ, một lúc th́ ra đường lớn. Hóa ra, cô bé đă chạy xa địa điểm bị lạc những 3km. Đến 10 giờ sáng hôm ấy, Hồng bị tai nạn khi đang chạy qua đường.
Hồng được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Khi cán bộ công an tới hỏi, Hồng chỉ nhớ được tên ḿnh. Nhờ giấy tờ của bệnh viện, Hồng mới biết ḿnh bị lạc vào ngày 27/11/1981.
Ra viện, Hồng được một cán bộ công an tên Nguyễn Văn Ba đưa về nhà tạm thời chăm sóc. Buổi sáng, ông Ba chở Hồng lên cơ quan, đến tối lại chở về nhà. Mỗi ngày ngồi sau xe lên đồn công an, Hồng ấp ủ hy vọng hôm nay bố mẹ sẽ tới t́m ḿnh. Thế nhưng nửa tháng trôi qua, chẳng có ai đến t́m, ông Ba làm giấy tờ cho Hồng, lấy tên là Nguyễn Thị Hồng và đưa cô bé vào Trung tâm bảo trợ xă hội Thị Nghè.
Được một thời gian, Hồng chuyển sang Trung tâm trẻ mồ côi, cơ nhỡ Tam B́nh. Tại đây, Hồng được đi học, học nghề may. 16 tuổi, Hồng ra đời, đi làm đủ nghề rồi cuối cùng gắn bó với nghề may. Trưởng thành, Hồng lập gia đ́nh, may mắn được chồng và gia đ́nh chồng hết mực yêu thương.
43 năm trôi qua, cô bé Hồng năm ấy đă tṛn 50 tuổi, là công nhân may, sinh sống ở TP.Dĩ An, tỉnh B́nh Dương.
Giống như bố mẹ, anh chị em, hơn 40 năm qua, chị Hồng vẫn đau đáu nghĩ về gia đ́nh. Mỗi lần đi lễ ở nhà thờ, chị luôn cầu xin ơn trên cho ḿnh được đoàn tụ với mẹ cha.
Nhờ chương tŕnh “Như chưa hề có cuộc chia ly”, ước nguyện của chị Hồng đă trở thành hiện thực. Hóa ra gia đ́nh của chị Hồng chỉ ở cách chị có 70km.
Mẹ con, anh chị em gặp lại nhau trong niềm vui khôn siết. Bà Lái ôm lấy con, nức nở: “Mong con hiểu cho bố mẹ. Nếu bố c̣n th́ ông ấy vui lắm”.
VietBF@ Sưu tập