
Hoàn đoán lăo không dưới tám mươi. V́ da lăo nhăn nheo lắm. Dáng đi kḥm kḥm như hết xí quách vậy. Nhưng ngược lại cặp mắt của lăo th́ sáng quắc… Những tia nh́n của lăo cứ như xoáy vào ςɧỗ ηɧạγ ςảɱ của Hoàn. (Người phụ nữ mà con gáι lăo mới thuê để về chăm sóc lăo.)
Cái nơi mà lăo đang nghĩ dưỡng nó nằm tận ở lầu bốn. Đă vậy c̣n thiết kế cái cầu thang theo kiểu xoắn ốc nên mỗi lần lên xuống mệt ơi là mệt. Nhất là hai cái cẳng nó muốn rụng ra luôn.
Mỗi buổi sáng Hoàn phải xuống tầng trệt để chế biến bữa ăn, và pha trà mang lên lầu cho lăo dùng. Trưa đến lại xuống nấu cơm và chế biến thức ăn cho người già để mang lên cho lăo ăn. Chiều hai giờ pha nước ấm cho lăo tắm và giặt đồ cho lăo. Và chiều đến th́ nấu bữa cơm chính cho sáu miệng ăn khi họ đi làm về.
Đó là một ngày làm việc của Hoàn.
Sở dĩ cô đi làm osin là v́ cô đang nuôi đứa con đang học Đại học. Ở dưới quê làm ra đồng tiền để sống đă thấy khó. Chứ đừng nói ǵ là đi học. V́ vậy khi con thi đỗ th́ Hoàn đành khăn gói vào thành phố làm để kiếm tiền nuôi con. Cái nghề mà dễ kiếm nhất đó là nghề osin. Chỉ cần có sức khỏe. Chịu khó và siêng năng là có việc làm ngay. Và Hoàn đă t́m được công việc ở nhà này với mức lương cao đủ sức để nuôi thằng nhỏ ăn học.
Ngày đầu tiên thử việc chủ nói ôkê v́ Hoàn làm tốt lắm. Họ dành cho cô một căn pḥng nằm sát cạnh ông lăo. Pḥng khi đêm hôm có chuyện ǵ th́ gọi cho nó lẹ.
Sau một ngày làm việc. Lại leo lên leo xuống cái cầu thang mệt đến ră rời nên khi nằm xuống là Hoàn ngủ liền.
Cái người làm mệt th́ ngủ chẳng biết đến trời trăng… C̣n cái lăo ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt ăn không ngồi rồi th́ hai mắt cứ thao láo không sao ngủ được. Lăo đi ra, đi vào ᵭάпҺ động… Gơ cồng cộc cái đầu gậy xuống nền gạch để ᵭάпҺ thức Hoàn, nhưng chị ta vẫn cứ ngủ chẳng hay biết ǵ.
Lăo làm đủ cách…Như đóng mạnh cửa pḥng. Làm ngă cây gậy, nhưng chẳng ăn thua ǵ nên lăo tức tối đành ℓêп gιườпg ngủ.
Sáng hôm sau vẫn công việc như ngày hôm qua. Nhưng lần này lăo dở chứng, không ra ngoài ăn mà bắt Hoàn mang vào giường cho lăo ăn.
Phần ăn sáng vừa đặt xuống giường th́ bất thần lăo chụp tay Hoàn, mắt lăo sáng rực…
— Ngồi xuống đây với anh.! Giờ th́ lăo đă hiện nguyên h́nh là một lăo già dê… Hai tay lăo quờ quạng chụp lấy người Hoàn nhưng bị cô xô cho bật ngửa.
— Ông làm cái ǵ vậy?…. Trời ạ!
— Đừng có la! Giờ này chẳng có ai đâu mà cưng la. Lại đây cho anh ôm cái coi.!
Phải nói là ói mấy đống th́ có. Hoàn nghĩ bụng… Nhưng không dám nặng lời với lăo v́ sợ con gáι lăo đuổi việc.
— Bác à, bác lớn tuổi rồi. Lo mà giữ ǵn sức khỏe. Con đáng tuổi gọi bác bằng ông đấy.!
— Có ǵ đâu mà cưng ngại? Tuổi tác đâu quan trọng. Miễn gân cốt c̣n khỏe là được rồi. Lại đây với anh! Vừa nói, lăo vừa đứng lên sàм sỡ… Nhưng lần này th́ Hoàn không nhịn được nữa nên xô lăo chổng chơ.
— A, cái con này láo nhỉ. Mày dám chống ông. Lăo vịn thành giường ngồi dậy, miệng không ngớt nói:
— Tao nói cho mày biết nhé. Con tao thuê mày là đứa thứ tám rồi nhé. Chưa con nhỏ nào dám không nghe lời… Trừ mày ra.!
— Ông đừng có quá đáng nhá. Hoàn đỏ mặt.
Đúng là già mất nết… Ḿnh đến là để giúp việc. Chứ không phải là gáι cho lăo xài…Hoàn uất lắm. Phải đem chuyện này nói với cô chủ mới được.
***
Tối hôm đó sau khi cả nhà cơm nước xong th́ Hoàn mới kể chuyện lăo sàм sỡ ḿnh.
Cả nhà trố mắt nh́n Hoàn. Chị ta đang nói linh ϮιпҺ ǵ vậy? Con gáι lăo lẩm bẩm….
— Chị à, ông lăo c̣n đi không nổi, phải thuê người chăm sóc. Mai mốt có phát ngôn cũng nên cẩn thận nhé.!
Tức ơi, là tức…Giá như có cái camera mở ra cho họ thấy. Hoàn nghĩ thầm trong bụng.
Suốt đêm đó Hoàn thao thức. Cứ nhớ đến câu nói của cô chủ ấy là ngủ không được. Hoàn nằm suy nghĩ măi không có cách ǵ để chứng minh cái lăo già dê này đây chứ.
Tối hôm đó Hoàn đóng kín cửa pḥng. Pḥng khi lăo xông vào bất ngờ. Đối với Hoàn, cái lăo già này nếu ở ngoài đời mà sàм sỡ như vậy th́ cô sẽ cho lăo biết thế nào là ” lễ độ”. Chỉ thụi cho lăo mấy cái là nằm liệt giường ít nhất một tháng. Nhưng ở đây cô phải kiên dè v́ sợ mất việc. Lăo già rồi. Chớ có dại dây vào cho mang hoạ.!
Đang nằm nghĩ ngợi về lăo th́ ʇ⚡︎ự nhiên Hoàn nghe tiếng gơ cửa. Ai gơ cửa giờ này.? Hoàn bật dậy. Ngồi bó gối suy nghĩ…
Hay là ḿnh gọi điện cho cô chủ. Bắt quả tang lăo quấy rối ḿnh. Nghĩ vậy Hoàn bấm điện thoại gọi cho con gáι lăo.
Pḥng con gáι lăo nằm ở tầng hai, nên chạy qua rất nhanh.
— Ǵ đó chị? Con gáι lăo đứng ngoài cửa hỏi vọng vào.
Hoàn lật đật mở cửa. Cô nói:
— Mới tức th́ ông sang gơ cửa ạ!
— Th́ đúng rồi. Đêm hôm nghe ông gơ cửa th́ chị phải nhanh chóng mở cửa xem có chuyện ǵ để nhanh chóng xử lư chứ. Có vậy mà cũng không hiểu…Mệt cái chị này ghê.! Nói xong cô ta ngoe nguẩy bỏ đi. C̣n Hoàn th́ ngồi ngơ ra như con ngốc. Phải nói Hoàn cứng cả họng không chứng minh được ǵ.
Sáng hôm sau thức dậy. Nh́n lăo mà Hoàn muốn đấm cho lăo mấy cái cho bơ ghét. lăo già rửng mỡ. Rồi đây ông sẽ biết tay tôi. Nhà ông cứ nghĩ ông hết cốt rồi, nhưng thật ra ông sắp thành quỷ th́ có. Trước đây Hoàn cứ ngỡ nghề osin là an phận nhất. V́ ḿnh là phận tôi tớ ,có ǵ mà phải lo. Ấy vậy mà lắm nhiêu khê. Hàng đêm phải đương đầu với cái lăo già dê này. Đánh lăo th́ chẳng được. Mách lăo sàм sỡ th́ chẳng ai tin. Thôi th́ chỉ c̣n nước t́m cách chống đỡ chứ biết sao giờ.
***
Trưa hôm đó đang bận làm thức ăn th́ cô chủ gọi điện về :
— Chị ra mở cửa cho bà chị họ của tôi vào với.
Hoàn buông đũa chạy ra mở cổng. Một phụ nữ đứng tuổi nh́n tôi chào:
— A, lại đổi người mới nữa rồi. Vừa nói chị ta vừa theo chân Hoàn vào nhà.
— Ai người mới vậy chị.? Hoàn giả vờ hỏi.
–Th́ cô chứ c̣n ai nữa.! Vừa nói chị ta vừa đi rửa mặt. Hoàn nghĩ bụng chắc có cái ǵ đây nên chị ta mới nói với vẻ bí mật vậy.
Rửa mặt xong chị ta lại ghế ngồi vừa lau mặt, vừa nói với Hoàn:.
— Em làm lâu chưa?
— Mới à chị.!
–Vậy th́ chưa bị đâu. Chị ta cười bí mật.
— Bộ có chuyện ǵ hả chị? Hoàn làm bộ hỏi.
–Có chớ! Ông này già rồi, nhưng ổng khỏe cái đường đó lắm. Ổng có tất cả ba bà vợ. Bà vợ cả của lăo mới giận lăo bỏ về người con cả ở rồi v́ ghen lăo với bà vợ thứ ba.
— Sao ghen chị? Hoàn hỏi tới.
–Th́ bà thứ ba trẻ nhất. Khỏe nhất… Hôm về với bà thứ ba có mấy ngày mà vô đâu có nổi. phải gọi điện vô gọi con gáι về rước. Nói đến đây bà ấy cười ra tiếng. Tưởng gân lắm…Ai dè đi không nổi. Vào đến nhà con gáι phải sắc tђยốς bổ cho lăo uống đấy.
— Ghê vậy? Nghe xong Hoàn thè lưỡi lắc đầu.
–Chưa hết, mấy con nhỏ làm trước. Con nào cũng bị lăo dê. Và không biết có ăn uống ǵ không mà mấy tháng là cứ xin nghỉ không có lư do.
— Vậy chẳng lẽ bó tay với lăo sao?
Hoàn thất vọng nói.
Có cách trị hết đấy. Giờ để tui đi tắm rồi vào tôi chỉ cho.
VietBF@sưu tập