Thấy sợi tóc lạ trên áo chồng, tôi âm thầm theo dơi để bắt quả t:a:ng. Nhưng sự thật phơi bày khiến tôi ho:ang ma:ng hơn cả chuyện ph:ả:n b:ội....Tôi là Mai, 32 tuổi, nhân viên kế toán, sống cùng chồng – anh Minh, và con gái nhỏ 5 tuổi trong một căn hộ chung cư ở quận 7. Sáu năm hôn nhân trôi qua, tôi luôn nghĩ ḿnh là người phụ nữ may mắn. Minh hiền lành, chăm chỉ, không rượu chè, không cờ bạc. Nhưng tôi quên mất rằng… bí mật lớn nhất không cần đến thói hư tật xấu – đôi khi, chỉ một sợi tóc lạ cũng đủ khiến mọi thứ sụp đổ.
Hôm đó là một buổi chiều thứ Bảy, khi tôi gom quần áo của cả nhà cho vào máy giặt. Đang kiểm tra túi áo sơ mi của Minh, tôi thấy một sợi tóc dài màu nâu đồng, mềm mượt. Tóc tôi th́ đen và xoăn nhẹ. Tôi đứng lặng vài giây, bàn tay siết lại. Cảm giác nhói lên trong ngực. Không thể nào… chẳng lẽ anh có người khác?
Tôi không nói ǵ với Minh. Một phần tôi sợ lầm, phần khác... tôi cần chắc chắn.
Những ngày sau đó, tôi âm thầm để ư anh. Minh dạo này hay về muộn, bảo là tăng ca hoặc đi tiếp khách. Điện thoại anh có mật khẩu, nhưng điều lạ là... chẳng có tin nhắn nào khả nghi. Mỗi lần tôi hỏi anh đi đâu, với ai, anh vẫn trả lời rành mạch, nhẹ nhàng như mọi khi.
Một hôm tôi phát hiện trong ví Minh có một hóa đơn cà phê lạ – quán này nằm ở khu Thủ Đức, cách xa công tŕnh anh đang phụ trách. Tôi biết chắc anh không có khách hàng nào ở đó. Ḷng tôi như có gai nhọn cứa từng chút.
Tôi kể với Linh – bạn thân tôi từ đại học, giờ làm chạy Grab. Linh khuyên tôi nên làm rơ chứ đừng để bản thân tự giày ṿ trong suy đoán. Cuối cùng, tôi nhờ Linh giúp theo dơi Minh.
Thứ Ba tuần sau, Minh nói đi gặp đối tác vào buổi tối. Tôi giả vờ không quan tâm. Linh báo cho tôi lúc 7 giờ: “Ảnh vừa quẹo vô con hẻm gần chợ Thủ Đức. Không phải nhà hàng hay quán ăn ǵ đâu. Có vẻ là nhà dân.”
Tôi sững người. Không chần chừ, tôi xin mẹ đến trông con rồi tự lái xe theo định vị mà Linh gửi.
Đó là một con hẻm nhỏ, tối và vắng. Căn nhà Minh bước vào khá cũ, sơn bong tróc, nhưng cửa sổ bên hông c̣n sáng đèn. Tôi dừng xe cách đó khoảng 30m, tim đập mạnh, tay lạnh ngắt.
Tôi không biết ḿnh ngồi trong xe bao lâu. Có lúc tôi tưởng như ḿnh sẽ lao thẳng vào, giáng một cái tát vào người đàn ông mà tôi tin tưởng suốt 6 năm. Nhưng rồi tôi lại sợ… sợ đối mặt với sự thật.
Tôi bước nhẹ đến gần cửa sổ, tránh gây tiếng động. Khe hở giữa hai tấm rèm đủ để tôi nh́n vào bên trong.
Và... tôi ch;ết lặng.
Trong căn pḥng nhỏ, chồng tôi đang ngồi đối diện một cô gái trẻ, khoảng chừng 20 tuổi. Cô ấy có mái tóc nâu dài, chính là màu tóc tôi từng thấy. Cả hai đang ăn cơm. Không có nắm tay, không có ánh mắt si mê, không tiếng cười khúc khích. Nhưng có thứ ǵ đó khiến tôi không thể rời mắt.
Minh đang gắp thức ăn cho cô gái, nhẹ nhàng nói ǵ đó, cô gái mỉm cười, gật đầu. Anh không cười, nhưng ánh mắt anh dịu dàng một cách khác thường – như đang nh́n một phần trái tim ḿnh ở đó. Không phải ánh mắt của một người đàn ông đang ngoại t́nh, mà như... một người cha nh́n con gái?
Tôi giật ḿnh trước suy nghĩ đó.
Không thể nào. Nếu cô ấy là con anh, tại sao tôi chưa bao giờ được biết? Tại sao phải giấu tôi?
Tôi rút lui khỏi cửa sổ, quay lại xe mà không để ai thấy. Trên đường về, đầu óc tôi rối bời. Không giận dữ, không ghen tuông nữa, mà là sợ hăi. Thứ tôi sắp biết... có thể sẽ khiến mọi giá trị tôi tin tưởng suốt cuộc hôn nhân này thay đổi hoàn toàn.
Đêm đó, tôi nằm cạnh Minh, nghe tiếng thở đều đều của anh. Tôi biết, ngày mai, tôi sẽ không thể giả vờ thêm được nữa....
VietBF@ sưu tập