NÓ (Câu chuyện cảm động có thể làm bạn thay đổi cách nh́n cuộc sống)
Nhận được tin nhắn, tui bỏ ly cafe đang uống nửa chừng để tức tốc về nhà. Nghe tui gỏ cửa, nó thều thào hỏi : “Ai vậy ?” rồi lụm cụm bước ra. Trước mắt tui là một thanh niên sinh 1993 nhưng già nua, chỉ c̣n da bọc xương, mỗi tiếng nói là mỗi cái thở dốc hết sức mệt nhọc, hai tay run rẩy cố níu cánh cửa nhưng bất lực trước thân h́nh tong teo mà cứ khuỵu xuống nên cuối cùng ngồi bẹp. Nó móm mém khóc, vừa đưa tay chùi nước mắt vừa nói với tui nó đă cho mẹ và anh chị hay nó bịnh nặng cả tuần rồi nhưng không thấy ai tới. Tui vội quay đi.
Cách đây 01 năm, thấy cửa pḥng trọ khép hờ, bên trong tối thui, tưởng người phụ nữ thuê đă bỏ đi do thiếu tiền Pḥng nên tui bước vô bật đèn th́ gặp nó đang ngồi ăn cơm. Nh́n những h́nh xăm vằn vện trên lưng, ngực và cánh tay nó, tui nghiêm giọng : “Anh là ai ? Sao ngồi đây ?”, nó ngước nh́n tui, ánh mắt có phần sắc lạnh nhưng giọng nói lễ phép : “Dạ, con là con của người mướn Pḥng này, con mới tới ở, Mẹ con không ở nữa”, tui hỏi tiếp : “Vậy trước giờ anh ở đâu ?”, nó cúi gằm mặt : “Dạ con mới ở tù ra, chú thương cho con ở 1, 2 tháng, con đi làm kiếm tiền đóng tiền pḥng đầy đủ cho chú, sau đó chú không cho ở th́ con sẽ đi chứ bây giờ con không có chỗ để đi”.
Tui thở dài : “sao không mở đèn cho sáng sủa mà ăn cơm ?”, vẫn cúi gằm mặt, nó nói : “Con không dám mở sợ chú biết có người mới tới ở rồi đuổi ! Con biết Mẹ con c̣n thiếu tiền pḥng.”.
Nó ở mấy tháng đều đóng tiền đầy đủ, trả luôn tiền thiếu của Mẹ. Rồi dịch ập tới. Tui cố gắng không để ai bị đói trong nhà trọ nên hỗ trợ cho nó như người khác, c̣n bảo lănh để nó được Nhà nước cứu trợ bằng giấy hẹn cấp lại chứ không có bản chính giấy Căn cước. Không đi làm được nên nó không có tiền đóng tiền pḥng suốt mấy tháng dịch mà tui cũng không nỡ đuổi nó đi trong lúc ngặt nghèo.
Lây lất tới tháng 10/2021 Sài g̣n mở cửa, nó đi làm được 01 tháng th́ phải đi cấp cứu v́ tái phát bịnh lao kê – một dạng lao nguy hiểm nhất - v́ uống thuốc không đúng nên bị lờn thuốc. Cha không c̣n, nhà cửa đă bán chia từ lâu, Mẹ ở đâu không biết, không liên lạc được, anh chị em tản lạc ai lo phận nấy, có vợ (thật ra mới quen rồi tự nguyện ở chung có vài tháng) nhưng cũng không tiền bạc, tui giúp cho nó vài triệu, cận tết bịnh viện cho về, tưởng đă ổn.
Vợ nó nhắn tin “Chú ơi, anh H chắc không qua được, hiện ảnh ở có một ḿnh trong pḥng, Tết con về nhà rồi Ba, Má không cho con trở lên với ảnh nữa”. Chợt nhớ chuyện quản lư đi ghi số điện, ngang qua pḥng nó thấy cửa he hé lại có tiếng rên khe khẽ kèm tiếng thở dài bên trong, cứ tưởng.... nên không kiểm tra !
Tui gọi cho mẹ và anh hai, chị ba nó nhưng không được, may có người anh kế nó nghe máy nên tui kêu chở nó đi cấp cứu, tui cho tiền nhập viện chứ bỏ nó ngồi thở dốc, rên rĩ, thao láo nh́n bốn bức tường nhà trọ hết ngày tới đêm, đói khát chờ chết trong cô độc th́ tội lắm.
Chỉ 12 tiếng sau, tui nhận được tin nhắn : “Chú ơi em con chết rồi !” của anh nó và “anh H mất lúc 11 giờ đêm qua rồi chú!” của vợ nó.
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.