Nếu như ngày xưa phương tiện đi lại bằng tàu hỏa là lựa chọn tốt nhất cho đại đa số người dân th́ nay đă không c̣n. Cho dù thời gian gần đây ngành đường sắt đă nỗ lực cải thiện h́nh ảnh và chất lượng thế nhưng vẫn chưa đủ và ngành không thể đi lên được. Khách đi tàu vẫn phải cắn răng chịu nhiều nỗi khổ thuở nào và ai cũng chỉ muốn đi 1 lần cho biết mà thôi.
Buổi tối mệt mỏi
Một ngày cuối tháng 10, chúng tôi đến ga Sài G̣n mua vé tàu đi Nha Trang. Chúng tôi lấy số thứ tự ở máy in tự động, lúc này quầy vé đang bán tới số thứ tự 130, trong khi số thứ tự của chúng tôi là 229. Vừa ngồi xuống khu vực ghế chờ, một người đàn ông khoảng 50 tuổi vỗ vai hỏi: “Con lấy được số nhiêu vậy? Chú lấy số 150 mà ngồi từ 9h45 vẫn chưa tới lượt mua vé. Số con lớn vậy chắc chờ tới chiều”.
Đúng như lời người đàn ông kia nói, đến 11h30 mà quầy bán vé mới bán tới số 180, nhiều hành khách ngồi chờ hàng giờ mà vẫn chưa mua được vé. Lúc này khu vực bán vé chỉ có 4 người, trong đó hai người bán vé tàu, một người giải quyết đổi trả vé và một người bán vé tàu cho các đối tượng ưu tiên.
Chờ suốt 2 giờ đồng hồ, đến 12h30, tôi cũng được đến lượt mua vé. Khi tôi thắc mắc sao bán vé tàu chậm để khách phải chờ lâu th́ được nhân viên bán vé nói, do hôm nay khách đông và nhân viên phải tập trung bán vé tàu Tết trên khu vực lầu một. Tuy chờ lâu nhưng khi mua vé th́ nhân viên bán vé rất nhanh.
Chúng tôi mua một vé tàu SE2 ngồi mềm điều ḥa đi Nha Trang tối 17.10 và được nhân viên báo giá 318.000 đồng. Nếu so sánh với giá xe giường nằm chất lượng cao cùng quăng đường giá khoảng 210.000 đồng th́ giá vé tàu đắt hơn 108.000 đồng.
Đúng 19h30, tàu SE2 chuyển bánh rời ga Sài G̣n trong một buổi tối trời mưa lớn. Trừ việc trong toa có vài hành khách ngáy to khi ngủ th́ ít nhất mua vé ngồi mềm tôi c̣n nghỉ ngơi được đôi chút. Nhưng nhiều hành khách không có được may mắn như thế. Trên chặng đường dài hơn 400km từ Sài G̣n đi Nha Trang, tôi tṛ chuyện với một vài hành khách mua vé tàu ghế cứng.
Anh Nguyễn Văn B́nh (35 tuổi, quê Thanh Hóa) cho biết, về quê đi đám cưới người thân và lúc đầu định đi máy bay nhưng sau đó chuyển sang đi tàu hỏa. “Lúc đầu tôi tính đi máy bay nhưng vé gần đây “sốt”, giá gần 2 triệu đồng nên tôi chuyển qua đi tàu cho rẻ. So với đi máy bay, đi tàu giá ngồi cứng là 514.000 đồng có thể tiết kiệm được hơn 1 triệu đồng, so với đi xe khách th́ an toàn hơn” - anh B́nh nói.
Đến gần 1h sáng 18.10, anh B́nh chưa được chợp mắt lấy ít phút. “Tàu chạy ầm ầm và rung lắc nhiều. Mới ngồi mấy tiếng mà đau lưng ê ẩm, chưa biết ra tới Thanh Hóa th́ sẽ như thế nào. Biết vậy đi máy bay cho khỏe” - anh B́nh nói. Kế bên, chị Nga (quê Nam Định) cho biết: “Năm ngoái, tôi đi tàu SE4 thoải mái hơn. Năm nay, đi SE2 cũng tàu nhanh, nhưng thấy không thoải mái bằng. Tàu rất ồn và rung lắc”.
Ám ảnh nhà vệ sinh
Câu chuyện nhà vệ sinh trên tàu được hành khách phản ánh từ rất lâu và tưởng như đă được ngành đường sắt khắc phục triệt để. Tuy nhiên, chúng tôi cùng nhiều hành khách trên chuyến tàu SE2 phải thốt lên hai từ “kinh hăi” khi chứng kiến các pḥng vệ sinh dơ bẩn, mùi xú uế bốc lên nồng nặc.
Theo ghi nhận, dù chỉ sau khoảng 3 tiếng từ lúc tàu rời ga Sài G̣n, chúng tôi vào buồng vệ sinh của toa số 1 đă thấy nồng nặc mùi hôi. Dưới sàn buồng vệ sinh, nước đọng lại do không thoát được trông rất nhếch nhác.
“Tàu mới chạy được một đoạn mà nhà vệ sinh đă có mùi hôi rồi, không biết ra tới ngoài Bắc sẽ kinh khủng cỡ nào? - chị Trần Thị Hương (30 tuổi, quê Ninh B́nh) lo lắng nói. Chị Hương cho biết, mỗi lần về quê thường đi tàu Bắc - Nam, nỗi ám ảnh nhất là khi đi vào nhà vệ sinh. Để hạn chế vào nhà vệ sinh, chị thường không dám ăn nhiều và hạn chế uống nước.
“Nhưng không phải ai cũng như tôi, đặc biệt, những người có con nhỏ đi trên tàu th́ thật là bất tiện.” Chị Hương nói.
Từ bí quyết để hạn chế đi vệ sinh của chị Hương, câu chuyện trên tàu bỗng rôm rả hẳn khi nhiều người cùng bàn tán chuyện nhà vệ sinh trên tàu. Anh Lê Đăng Biên (26 tuổi, quê Hà Tĩnh) kể lại kinh nghiệm đi tàu của ḿnh như sau: “Lên tàu không được dùng nhà vệ sinh khi chưa ra khỏi thành phố, báo hại những ai có nhu cầu mà chưa kịp giải quyết th́ chỉ c̣n nước… chui tạm vào đường ray mà “bậy” thôi, v́ quay lại nhà vệ sinh của nhà ga th́ quá xa và lỡ tàu như chơi. Và đến khi tàu đă ra khỏi thành phố th́ “muốn đi vệ sinh hoặc làm ǵ th́ cũng phải kiếm sợi dây cột vào người may ra mới an toàn v́ tàu lắc, giật rất dữ”.
Không chỉ dơ bẩn, nặng mùi, nhiều hành khách c̣n cho rằng, các pḥng vệ sinh quá nhỏ hẹp, chật chội, cửa lại kéo mở vào bên trong. “Mỗi khi bước vào nhà vệ sinh, khách chỉ c̣n cách trèo lên bệ xí mới có thể đóng, mở cửa. Với những hành khách thuộc dạng to con th́ việc “giải quyết nỗi buồn” thật sự quá khó khăn. Đành rằng, có được pḥng vệ sinh chật hẹp như vậy trên mỗi toa xe là cả một sự cố gắng nhưng một khi đă làm cũng nên thiết kế rộng hơn một chút nữa để tạo thuận lợi cho hành khách.” - Anh Nguyễn Văn Dũng (quê Nghệ An) nói.
Ngán ngẩm suất ăn 35.000 đồng
Ngày 18.10, chúng tôi lên tàu SE7 tại ga Nha Trang để vào lại TPHCM. Khoảng 11h tới bữa ăn, bà Nguyễn Thị Hà (57 tuổi, quê Khánh Ḥa) lấy hộp cơm trong balô ra ngồi ăn ngon lành. “Đi lại nhiều lần nên tôi có kinh nghiệm trong chuyện ăn uống trên tàu. Mỗi chuyến tàu, tôi thường ăn cơm mang từ nhà đi. Dứt khoát không ăn cơm nhà tàu, vừa tốn tiền vừa dở.” - Bà Hà cho biết.
Trên chuyến tàu này, chúng tôi gọi 2 suất cơm sườn nướng và thịt kho, nhân viên tính tiền báo giá 70.000 đồng. Một suất cơm chỉ có một miếng sườn, c̣n suất cơm kia có 4 miếng thịt và một miếng đậu hũ, vài cọng rau muống xào và một ít canh rau má lơng bơng nước.
Khi tôi thắc mắc sao đồ ăn ít th́ nhân viên bán đồ ăn trên tàu trả lời cộc lốc: “Bữa ăn có 4 món rồi c̣n muốn ǵ nữa, ăn vậy c̣n sang hơn ăn ở nhà chứ kêu ca ǵ”. Chúng tôi phải nhắm mắt để nuốt do cơm khô, thức ăn nấu nhạt. Nhiều người cùng toa với chúng tôi cũng lắc đầu ngao ngán: “Giá th́ tính theo nhà hàng hạng sang mà chất lượng th́ cơm bụi”.
Trong khi chúng tôi “thưởng thức” bữa cơm trên tàu th́ anh Trịnh Văn Đạt và anh Trần Quốc Khánh (quê B́nh Thuận) chỉ ngồi dán mắt vào điện thoại. Khi tôi thắc mắc th́ anh Đạt cho biết, lúc sáng mua tô cháo gà trên tàu 35.000 đồng ăn lót dạ mà chỉ có vài miếng gà xé nhỏ, cháo th́ nấu dở nên ăn măi mới hết.
“Tàu 12h30 tới B́nh Thuận rồi nên nhịn đói về nhà ăn luôn. Cơm trên tàu dở quá, ăn không hết, đổ đi th́ lăng phí.” - Anh Đạt nói.
Đoàn tàu đưa chúng tôi về đến ga Sài G̣n khi trời vừa chập choạng tối. Thành phố thật lớn và nhộn nhịp, trái ngược hẳn với h́nh ảnh con tàu chậm chạp cùng những toa tàu cũ kĩ và nhà vệ sinh bẩn thỉu. Muốn thoát khỏi cảnh ́ ạch, đường sắt Việt Nam phải thay đổi, bắt đầu từ những điều nhỏ nhất để làm hành khách hài ḷng.
Gắn bó 5 năm với nghề tiếp viên trên tàu, anh N.Đ.Đ (Đoàn tiếp viên đường sắt Phương Nam) chia sẻ, những tháng ít khách đi tàu, anh chỉ được đi 3 chuyến nên lương khoảng 4,2 triệu đồng mỗi tháng. Tháng cao điểm dịp Tết, hè, anh đi khoảng 5 chuyến với thu nhập khoảng 7 triệu đồng.
“Một chuyến đi tàu gồm chuyến đi và về, đi mất 35 giờ cả ngày lẫn đêm, nghĩa là 70 giờ lao động chưa kể 12 tiếng chờ ở Hà Nội để quay vào. “Nhiều nhân viên nghỉ việc v́ nhiều lư do riêng như sức khỏe yếu, muốn về quê làm việc, song phần lớn là do thu nhập thấp trong khi công việc vất vả” - anh N.Đ.Đ nói.
|
|