Mỗi lần, em mở cửa xông vào t́m tôi là tôi biết: Tối qua em mới bị mẹ đánh.
Em c̣n nhỏ lắm, mới có 7 tuổi, em mới học lớp hai và em là một đứa trẻ không giống ai. Em chỉ làm điều ḿnh thích và thường bất tuân lệnh. Không gian lớp học làm em luôn bị g̣ bó, tù túng và khổ sở. Em không thể ngồi quá lâu, tập trung viết bài dù em đọc rất tốt.
Tôi chú ư em trong hơn cả ngàn học sinh của trường v́ có lần tôi thấy em xách cặp ra ngồi trước cửa lớp trong giờ học giáo viên nước ngoài. Tôi ngồi xuống hỏi em: " Sao con không vào trong học với các bạn?". Em bảo: " Con không thích thầy có râu.". Tôi bật cười bảo em vào pḥng cùng tôi. Trong pḥng ḿnh, tôi phát hiện em thích vẽ và đọc sách. Từ đó, tôi nhờ nhân viện thư viện cho em vào đọc sách bất cứ lúc nào em muốn. Khi đọc một quyển sách nào, em thường giấu nó vào một góc phía dưới trong góc tường để các bạn khác không nh́n thấy và lấy mất của em. Với tôi, em là một đứa trẻ thông minh.
Em thân quen với tôi. Em hay t́m tôi vào giờ chơi, đó là những lúc người em thương tích đầy. Mẹ đánh em bằng bất cứ thứ ǵ, đũa bếp, móc phơi quần áo, chổi quét nhà...Mỗi lần như vậy, tôi lại hỏi em: " Ai đánh con?" Em cứ nh́n vào đâu đó rồi trả lời trong không trung: " Con hết đau rồi!" Tôi nhờ giáo viên chủ nhiệm mời mẹ em vào gặp tôi.
Mẹ em c̣n trẻ, c̣n rất trẻ. Mẹ em sợ rằng em lại vi phạm một lỗi ǵ đó. Tôi bảo mẹ em: " Chị nh́n thấy những vết bầm của con, chị không chịu nổi. Sao em đánh con dữ vậy?"
Mẹ em nói lí nhí:
- Nó không chịu viết bài, mỗi lần em đánh nó th́ nó lại đàng hoàng lại.
- Vậy nó đàng hoàng được bao lâu?
- Dạ, khoảng 3, 4 ngày.
- Em có biết v́ sao con đàng hoàng ít vậy không?
Mẹ em lắc đầu, tôi nói:
- V́ em đă chọn sai cách.
Mẹ em im lặng, tôi nói tiếp:
- Con em là một đứa trẻ không b́nh thường, con chậm hơn những bạn cùng trang lứa và lỗi đó không phải thuộc về con trẻ. Con em rất thích đọc sách và vẽ. Cháu bị khó khăn khi thực hiện những việc đ̣i hỏi tính tập trung và kỉ luật. Em cần kiên nhẫn và yêu thương con gấp nhiều lần th́ mới giúp được con.
Mẹ em khóc:
- Em thương con em lắm nhưng nó c̣n một đứa em nhỏ. Mà em nó bị trào ngược dạ dày. Ba cháu th́ đi tàu mấy tháng mới về. Em vừa lo thằng nhỏ vừa dạy nó học mà nó không nghe. Đôi lúc em không ḱm được sự tức giận.
Tôi lặng im, nước mắt cứ ứa ra. Biết nói sao cho mẹ em hiểu trong khi chính bản thân mẹ em vẫn đang khủng hoảng trong vai tṛ một người mẹ. Những đ̣n roi trút lên người em chính là sự bất lực, sự phẫn uất. Tôi bảo mẹ em cần ǵ th́ hỏi tôi, tôi sẽ giúp và khuyên mẹ em phải biết kiểm soát cảm xúc của ḿnh. Tôi yêu cầu đừng đánh em nữa.
Mẹ em cảm ơn rồi ra về. Tôi nh́n theo dáng bà mẹ trẻ phải một ḿnh xoay sở trong vai mẹ và cha mà không có một định hướng, một sự hiểu biết về tâm lư của một đứa trẻ, mà là một đứa trẻ đặc biệt. Tôi mong buổi nói chuyện hôm nay mang lại kết quả tốt hơn cho mẹ con em.
Ra chơi trưa nay, em lại xông vào pḥng tôi, bên má phải một đường sượt dài c̣n rướm máu, phía con mắt trái bầm tím. Tôi ôm em và khóc, tôi hỏi: " Con đau không?". Em lại nh́n vào không trung và trả lời: " Con ngoan rồi, con xin lỗi." Tôi gật đầu, em lại chạy ra sân chơi. Ḷng tôi lại đau như ai xát muối. Đến chừng nào, mẹ em mới hiểu: "Em là đứa trẻ đặc biệt cần phải thương em một cách đặc biệt v́ lỗi đó không thuộc về em."
VietBF © sưu tầm