- Ḿnh không thuộc về nơi này phải không anh? Tôi nh́n vào mắt anh và hỏi thế trong những lần ḥ hẹn. Buổi tối Sài G̣n huyên náo đến mức chúng tôi không thể nghe rơ lời nhau. Anh nh́n tôi như hiểu ư và gật đầu.
- Khi cưới nhau xong, anh sẽ đưa em về quê, chúng ta sẽ sống cuộc sống b́nh dị, với lời ru, với cọng bông súng tím mà cha mẹ đă nuôi anh lớn.
Tôi đến Sài G̣n ngót nghét đă hơn 9 năm, làm công nhân dành dụm được ít tiền gửi về nhà cho cha mẹ. Quen anh, thầy giáo trường làng ở tỉnh, những buổi ḥ hẹn chóng vánh đan tay nhau ở quán nước vỉa hè, những lần anh chở tôi đi dạo quanh chiều Sài G̣n hóng mát. Tôi nhớ quê da diết, v́ quê lúc này có cả anh - chồng sắp cưới của tôi.
Giữa phố xa lạ chúng tôi thành đôi, phải công nhận Sài G̣n se duyên khéo thiệt khéo
Thề hẹn với nhau là thế, tôi cũng tự nhủ, ngày tháng thanh xuân ḿnh đă cho Sài G̣n đủ rồi, nhiều lúc chán ngấy nơi này v́ đủ thứ bẩn chật của phố phường hoa lệ, mưu sinh ở nơi này vậy thôi, chứ tôi và hầu như tất cả mọi người tha hương khác đều đau đáu giấc mộng hồi hương.
Thương chứ sao hông thương, núm ruột quê ḿnh dù mái lá, dù nhà cḥi th́ cũng muốn về. Và chán chứ sao không chán, cái đất hoa lệ đủ mọi lọc lừa, ai ai cũng xa lạ. Tuổi trẻ khi mới đặt chân lên Sài G̣n, ngơ ngác và bị dẫn dụ, nào là công ty ma, đa cấp, dự án ma, giựt dọc,… với đủ thứ mánh khóe mà những năm đầu tiên tôi đến đă nếm đủ.
Nhưng giận th́ giận mà thương th́ thương. Thương lắm có lần mưa dầm dề, đường ngập nước tới đầu gối, người th́ ướt, chân th́ b́ bơm anh đến trước cửa trọ t́m tôi, ừ th́ mưa Sài G̣n không ngăn ḍng nhớ mà nó làm yêu xa trở thành gần, cái ướt mưa Sài G̣n đôi lúc lại làm tôi ấm vô cùng.
Rồi qua đèn xanh đỏ kẹt xe, ngày chưa có anh tôi bực bội lắm, nhưng giờ có anh th́ kẹt xe cũng có chút hay hay, chúng tôi có thời gian nh́n lại nhau sau ngày làm cực nhọc, tăng ca đến phố đỏ đèn, đoạn đường trong khu công nghiệp vắng lạnh, giờ ngồi sau ôm lấy anh, tôi lại yêu cái lạnh ấy hơn!
Rồi cũng chính Sài G̣n đă kết duyên cho đôi lứa, chúng tôi chụp ảnh cưới nơi này, mua cặp nhẫn cưới với đồng lương ít ỏi cũng được, đăi 5 bàn đạm bạc mời các chị em công nhân với nhau đến dự. Giữa phố xa lạ chúng tôi thành đôi, phải công nhận Sài G̣n se duyên khéo thiệt khéo!
Ḍng đời đưa đẩy, giấc mơ hồi hương sau khi cưới của chúng tôi lại lỡ dỡ, anh bỏ việc dưới quê sau lần cắt giảm biên chế giáo viên. Thế là vợ chồng tôi vun vén lại căn trọ nhỏ, kết nạp thêm anh, thêm đôi đũa, cái chén giữa ḷng Sài G̣n, không biết thế Sài G̣n có giận không khi làm cho nó “gia tăng dân số” một cách bất ngờ!
Anh thất nghiệp, cầm hồ sơ xin việc rong ruổi khắp Sài G̣n, tôi thấy anh bơ phờ và chán nản, tôi thấy sự tự tin của đôi mắt nam nhi trong anh giảm hẳn, chắc anh cũng cảm nhận được sự cô đơn giữa Sài G̣n khi ấy. Nhưng rồi nơi này đă ưu ái anh như tôi đă từng được, anh t́m được việc ổn định, thu nhập không cao nhưng cũng đủ trang trải.

Và nơi này đă trở thành cái nôi cho tiếng cười trẻ thơ, con của chúng tôi, chúng nó ra đời ở đây, chúng nó - “những đứa con ngoài hộ khẩu Sài G̣n”
ẢNH: THIÊN ANH
Và gió Sài G̣n trong những đêm mưa đă làm chúng tôi bớt nhớ quê hơn. Có bận anh nói trong trầm ngâm say khướt: “Không về quê nữa ḿnh ạ, nơi này, từ nay nơi này chính là quê hương của vợ chồng ḿnh”!
Tôi bỗng thấy thương anh như thương Sài G̣n sau 9 năm gắn bó. Ngẫm lại đúng thiệt, anh nói đúng: Sài G̣n là quê hương!
Chứ c̣n ǵ nữa, nhờ có chốn hoa lệ này mà tôi giúp được gia đ́nh ḿnh thoát khỏi cảnh nghèo, có công việc ổn định, nơi này cho tôi cơm ăn, áo mặc, căn trọ trú nắng trú mưa và nó c̣n cho tôi cả anh nữa, ḿnh ạ!
Với tôi, cưới anh giữa đất Sài G̣n xa lạ cũng giống như tôi cưới Sài G̣n vậy! Giờ tôi thấy thân thương từng hơi ấm gia đ́nh, nụ cười của anh cũng giống như nụ cười Sài G̣n, cũng tươi mát, nồng ấm, che chở cho người tha hương.
Và nơi này đă trở thành cái nôi cho tiếng cười trẻ thơ, con của chúng tôi, chúng nó ra đời ở đây, chúng nó - “những đứa con ngoài hộ khẩu Sài G̣n”, nhưng tôi biết rồi chúng sẽ yêu Sài G̣n như cha mẹ chúng hôm nay!
Chúng tôi đă cưới Sài G̣n!!!