Cứ như đă hẹn hôm nay chúng nó lại về. Đứa con dâu chưa bước vào cửa đă cất tiếng lảnh lót:
“Bố ơi!Chúng con đă về rồi”.
Ba đứa con, hai trai một dâu đă về với tôi trong ngày giỗ mẹ nó.
Đứa con dâu nhanh nhẹn xếp trái cây trên bàn thờ mẹ nó, quay nh́n tôi nhỏ nhẹ:
“Bố dạo này gầy quá. Anh Hùng nh́n ḱa”.
Thằng Hùng toét cái miệng: “Bố suốt ngày nhớ mẹ nhớ con hỏi chả gầy. Em xem tranh thủ làm cơm giúp bố để c̣n cúng mẹ cho kịp”.
Tôi bảo: “Bố đă chuẩn bị hết rồi. Chỉ c̣n bát cà rang với cá khô nữa thôi là bố chưa làm được. Hồi c̣n sống, bà ấy chỉ thích cơm cà rang với cá khô thôi con ạ, mà phải đậm đậm vào con nhé”.
Đứa con dâu :” Vâng ạ!”, rồi nó lúi húi trên bếp.
Thằng Hoà, con trai út tôi là con đẻ của tôi với bà ấy. Nó đang được anh nó là Hùng, là đứa con của tôi với bà vợ trước, nuôi ăn học trên Hà nội.
Hồi ấy nghèo khổ lắm. Tôi và bà vợ trước lấy nhau được 10 năm sinh được thằng Hùng th́ nghèo khổ bệnh tật, bà ấy mất khi thằng Hùng mới 8 tuổi. Trước khi mất bà ấy bảo:
“Ông phải cố gắng nuôi thằng Hùng cho nó nên người ông nhé”, rồi lặng lẽ ra đi.
Hoàn cảnh bấy giờ túng đói ngặt nghèo quá, tôi để thằng Hùng ở nhà với ông bà nội rồi tham gia một đội xây dựng, kiếm tiền nuôi con và tôi đă gặp bà Thảo (hồi ấy bà làm cấp dưỡng cho đội), mấy lần đưa về nhà chơi. Thương cảnh gà trống nuôi con, thương tôi, và chúng tôi thành vợ thành chồng. Bà ấy nhân hậu lắm. Chăm sóc cho thằng Hùng từng li từng tí, kể cả cái ăn cái mặc, cứ như là con đẻ của ḿnh vậy. Thằng Hùng lớn lên nhờ sự thương yêu chăm sóc của bà ấy mà cũng chẳng biết bà ấy là mẹ kế.
Ba năm sau bà ấy sinh được thằng Hoà. Thế là cả cuộc đời của bà ấy trói chặt trong công việc gia đ́nh và chỉ một ḷng thương yêu chồng con. Ôm ấp nuôi nâng 2 đứa con nên người. Mỗi lần đi làm về thấy bà ấy âu yếm bên 2 đứa con là tôi lại quên hết mệt nhọc và sung sướng hướng niềm hạnh phúc. Nhưng số phận trớ trêu, lại một lần nữa cướp bà ấy khỏi tay tôi. Khi thắng Hoà cũng chưa đầy 8 tuổi.
Hôm nay chúng nó về giỗ bà ấy.
Con dâu tôi bưng bát canh cà rang đặt vào mâm cơm cúng đă đặt sẵn báo:
“Bố xem con nấu cà có ngon không. Thế nào mẹ con cũng thích”.
Tôi lặng lẽ dứng trước bàn thờ, ngước nh́n 2 tấm h́nh của 2 người vợ. Hai cặp mắt hiền hậu, đau đáu nh́n tôi với đôi môi khép hờ như c̣n vương vấn một điều ǵ chưa nói hết. Cảm động lắm, tôi cầm tấm thẻ hướng lên ngọn lửa . Mùi hương tỏa ra ngào ngạt. 2 đứa con trai và đứa con dâu cũng chạy đến đứng bên cạnh . Tôi đưa cho chúng nó mỗi đứa một nén hương và đứng ngây trước 2 tấm h́nh của 2 người vợ.
Thằng Hùng bỗng xụp xuống. Thẻ hương trên tay nó rung lên bần bật, mếu máo gọi:
“Mẹ ơi, mẹ về đây với chúng con! Mẹ ơi! Mẹ không sinh ra con nhưng mẹ đă cho con t́nh yêu thương để con khôn lớn. Mẹ là mẹ ruột của con. Mẹ ơi, con thương mẹ lắm”.
Thằng Hoà và đứa con dâu cũng không nén nổi, chúng nó ôm nhau gục đầu khóc nức nở và cất tiếng gọi :”Mẹ ơi” trong tiếng nấc nghẹn ngào. Lúc sau thằng Hùng kéo áo em nó bảo: “Thôi,lau nước mắt đi em. Nào, lạy mẹ đi”. Ba đứa con cúi đầu sụp lạy mẹ.
C̣n tôi chỉ biết nghẹn ngào nh́n chúng nó mà cứ để nước mắt chan trên má. Chúng nó đang bày tỏ ḷng hiếu thảo với mẹ.
Trời đă về chiều. Tiễn 3 đứa ra cửa . thằng Hùng nắm chặt bàn tay tôi nó bảo:
“Bố ở nhà nghỉ ngơi giữ ǵn sức khoẻ. Bố là chỗ dựa tinh thần của chúng con. C̣n thằng Hoà,em con, bố yên chí, con sẽ chăm nom kèm cặp nó. Nhất định nó sẽ nên người, bố ạ. Vợ con cũng thương quư nó lắm. Con không bao giờ làm sai ước nguyện và tấm ḷng của 2 mẹ con đâu".
Ôi! Không c̣n ǵ sung sướng bằng người cha có được những đứa con hiếu thảo. Câu ca dao:
“Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời ǵ ghẻ lại thương con chồng”
cứ c̣n lảng vảng trong đầu tôi.
VietBF sưu tầm