Đọc tờ Thanh Niên online tui thấy giới thiệu những món ăn hot (nổi tiếng) nhất hiện nay tại Sài G̣n, cần phải mở dấu ngoặc ở đây Sài G̣n vĩnh viễn vẫn là Sài G̣n cũng như Saint Petersburg đă từng là Leningrad rồi lại trở thành Saint Petersburg, (đi đâu lanh quanh cho đời mỏi mệt ?) là món “bún đậu mắm tôm”.
Nghe đồn đây là một món ăn hot nhất Sài G̣n tôi quyết tự ḿnh khám phá xem nó hot đến cở nào, đa số người dân miền Nam bọn tui nghe nói “bún” là phải nghĩ đến một món ăn có nhiều nước chẳng hạn như bún ḅ Huế, bún nước lèo, bún chả cá…. và mắm tôm là một loại mắm trong đó có những con tôm lớn bằng ngón tay út ….
Tôi vào một quán ăn mà phía trước treo một tấm bảng quảng cáo to đùng BÚN ĐẬU MẮM TÔM, lúc đó khoảng 10 :30 sáng, quán vừa mới mở cửa nên chưa có khách, chủ quán là một bà Bắc kỳ 2 nút khoảng hơn 50 tuổi.
Xin nói rơ một chút kẻo nhiều người không rơ, những người từ miền Bắc di cư vào Nam năm 1954 theo cố Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm gọi là Bắc Kỳ 9 nút v́ năm cộng với bốn là chín, đây là những người sáng suốt, họ thấy trước những ǵ sẽ xảy ra mà hơn 95 % người dân miền Bắc khác không thấy và hơn một triệu người rủ nhau hát bài GIẤC MƠ HỒI HƯƠNG một sáng tác của Vũ Thành, tất cả xuôi Nam.
Ĺa xa thành đô yêu dấu một sớm khi heo may về
Ḷng khách tha hương vương sầu thương.
Cũng những người từ miền Bắc vào Nam sau 1975 th́ gọi là Bắc Kỳ 2 nút v́ bảy cộng năm là mười hai tức là hai nút.
Chơi bài cào mà bị 2 nút là kể như.
Tiền là tiền nhiều khi không mà có
Tiền là tiền nhiều lúc có cũng như không.
Tui là thằng hay cờ bạc cho nên tui “thương” những người Bắc kỳ 9 nút c̣n những ai 2 nút th́ em xin “kiếu”.
Trở lại câu chuyện bún đậu mắm tôm, bước vào quán th́ bà chủ đon đả ra chào:
– Chào bác, bác đi đâu mà sớm thế!.
– Tôi nghe đồn quán bà bán bún đậu mắm tôm ngon nên tôi đến ăn thử, bà cho tôi một tô, à quên phải nói là một bát bún đậu mắm tôm nhiều tôm nhiều đậu, tôi sẽ trả thêm tiền cho bà.
– Vâng ạ, em sẽ làm một phần đặc biệt cho bác.
BunDau-MamTom_01Một lát sau bà ta mang ra một cái mẹt (cái rá, cái rổ) giống hệt như trong tấm h́nh nhưng chỉ khác là không có thịt heo luộc và món ǵ bên cạnh mà tui không biết là món ǵ.
– Em mời bác xơi cho nóng.
Nh́n cái rổ tui bật cười, trong đời tui chưa từng ăn bất cứ thứ ǵ từ một cái rổ.
– Bà phải để vào một cái bát th́ tôi mới xơi được, bà để trong cái rổ thế nầy làm sao tôi xơi ? À c̣n cái nầy, bà nói bún đậu mắm tôm mà sao tôi không thấy con tôm nào cả, bà xơi hết rồi à ?
– Bác khéo đùa, mắm tôm là cái nầy nè, bà ta chỉ vào cái chén mắm ruốc.
– Ôi trời, mắm ruốc th́ gọi là mắm ruốc, mắm ruốc mà bà gọi là mắm tôm th́ ai mà hiểu.
Bà ta đưa đẩy câu chuyện qua một hướng khác.
– Bác đang công tác ǵ và quê bác ở đâu thế ?
Tôi đùa chơi.
– Không giấu ǵ bà quê tôi ở Quảng B́nh, nơi có con sông Nhật Lệ và tôi hiện đang làm công an giao thông.
– Ồ quư hoá quá, quê bác có MẸ SUỐT nà (là) anh hùng nực nượng vũ trang đấy, mẹ Suốt nái (lái) đ̣ chở bộ đội ta qua sông đánh Mỹ đánh ngụy đấy, bác làm ở bộ công an chắc bác là tỉ phú rồi hả, bác sướng thế, ai làm công an giao thông cũng giàu cả đấy ?
Sau khi xơi xong cái rổ bún đậu mắm tôm tôi có một nhận xét như sau.
Món ăn rất tầm thường (bất cứ món ǵ của Hà Nội tui cũng không thích) nếu không muốn nói là dở.
Tui chỉ thích và thương những món của quê tôi như bún ḅ Huế, ḿ Quảng, bánh bèo bánh nậm bánh bột lọc …. và bất cứ món ăn ǵ của người dân Nam Bộ.