Người xưa có câu: “Hậu*đức tải vật”, đức dày có thể nâng*đỡ*được vạn vật, hay nói cách khác, người có tài phú nhất định phải là người có đức dày. Hết thảy tài phú, danh dự,*địa vị*đều là những thứ*bên ngoài, đức hạnh mới là căn bản, là cái gốc rễ của một người. Mà “Bách thiện hiếu vi tiên”, trăm việc thiện th́ hiếu thảo đứng đầu, hiếu thảo với cha mẹ là thể hiện rơ nhất của đức hạnh.
Chu Dịch viết rằng: “Địa*thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật”.*Câu này muốn nói rằng, Thượng Thiên*ban cho một người hay một quốc gia bao nhiêu vinh hoa phú quư là căn cứ ở việc họ có bao nhiêu đức hạnh. Nếu một người vốn có rất ít đức, lại không biết làm việc thiện tích đức th́ người ấy không có phúc hưởng thụ. Bởi v́ không có đức dày th́ không thể nâng đỡ nổi khối tài phú ấy. Cho dù có được người khác ban tặng cho, cũng không hưởng nổi, thậm chí c̣n gây họa mà tạo thêm nghiệp.
“Bách thiện hiếu vi tiên”, điều thiện có rất nhiều, nhưng không ǵ sánh bằng chữ hiếu.*Con người chúng ta*đều là do cha mẹ sinh thành*và nuôi dưỡng. Chúng ta ai cũng hiểu rằng, mỗi người cha, người mẹ*đều không phải là một người hoàn hảo,*đều có khuyết thiếu này khuyết thiếu khác. Tuy nhiên,*đây lại là điều*để rất nhiều người*lấy làm lư do mà không hiếu thuận với cha mẹ ḿnh.
Ví như có người*cha tính t́nh nóng nảy, thô bạo, có người mẹ “nặng bên này nhẹ bên kia”, có người mẹ có quan niệm lạc hậu, có người mẹ trí tuệ thấp kém, có người c̣n có thân thể không*được lành lặn,*đủ*đầy… Đặc biệt, cha mẹ khi về già th́ tính t́nh càng khó, sinh hoạt thay*đổi, bệnh tật triền miên…
Nhưng dù thế nào*đi nữa, cha mẹ cũng là đối tượng đầu tiên nhất trong quá tŕnh trưởng thành, làm người tốt của chúng ta. Mỗi người chúng ta*đều phải bắt*đầu từ chỗ thấu hiểu bậc sinh thành mà học tập cách bao dung và thương yêu.
Vô luận cha mẹ là người ra sao, chúng ta*đều phải yêu thương, hiếu thuận và kính trọng họ. Một người mà ngay cả*đến cha mẹ ḿnh cũng không bao dung nổi th́ khẳng*định*đó là người quá tính toán chi li,*là “tiểu nhân” ḷng dạ hẹp ḥi. Người không có khí phách lớn, không rộng lượng*th́ sao có thể làm thành*được*đại sự? Cho nên, thời xưa, các vị Hoàng đế khi tuyển chọn quan viên*đều phải*đặt “hiếu tâm” lên vị trí hàng đầu. Khi tuyển chọn bạn bè để kết giao, người xưa cũng nhất*định phải*đem “hiếu tâm”*đặt lên vị trí*đầu tiên. Phải xét xem, con trai*đối với cha mẹ có*ư thức trách nhiệm hay không, con gái*đối với cha mẹ có dịu hiền ngoan ngoăn hay không.
Là con cái, chúng ta phải hiểu rằng, chúng ta không chỉ có nhận mà c̣n phải báo*ơn! C̣n như một người mà ngay cả cha mẹ ḿnh cũng không bao dung*được th́ tương lai sao có thể bao dung*được khuyết*điểm của bạn đời, khuyết*điểm của cha mẹ bạn đời? Thậm chí, cho dù người này ở đâu đi nữa th́*nhân duyên cũng sẽ không được tốt*đẹp.
Khi chúng ta là cha mẹ, vô luận con cái như thế nào, tốt xấu ra sao*th́ cũng*đều thương yêu, nuôi dưỡng, mong muốn con có tiền*đồ*tươi sáng, cuộc*đời hạnh phúc, b́nh an vô sự. Thế nhưng,*đối với cha mẹ của ḿnh mà chúng ta cũng không bao dung được*th́ con cái chúng ta*sẽ học tập theo,*“mưa dầm thấm lâu”, sao có thể bao dung được chúng ta? Sao có thể có được tấm ḷng rộng lượng?
Một người không rộng lượng*th́ sống trên*đời sẽ gặp nhiều chông gai và tiền*đồ cũng không thành*được. Như thế sao có thể hạnh phúc, vui sướng*được? Khi chúng ta đă về già, con cái cũng trưởng thành, lúc*ấy chúng ta*cần con cái th́ con cái cũng sẽ tính toán chi li với chúng ta.*Đây kỳ thực cũng là một loại nhân quả báo*ứng.
Đối*đăi với bậc sinh thành phải tận hiếu*đạo.*Đây là bước*đầu tiên trong tiến tŕnh cải biến số phận của bất kỳ ai. Bởi v́ chúng ta làm một người mà ngay cả cha mẹ cũng không bao dung*được th́ sao có thể bao dung*được thiên hạ, sao có thể kết được nhiều thiện duyên?
Người mà trong ḷng có*hoài băo,*ư chí lớn lao, muốn làm được việc lớn*th́ trước tiên phải bắt đầu từ việc*bao dung*được cha mẹ ḿnh. Phải bao dung*được khuyết*điểm, sự cố chấp của cha mẹ ḿnh, kiên tŕ, chu*đáo chăm sóc tốt cho cha mẹ,*đây cũng là bước*đầu tiên*trong quá tŕnh làm người tốt*của mỗi người.
An Ḥa
|
|