Mẹ tôi năm nay đă 97 tuổi. Những năm trước, mẹ bị đau quai hàm, huyết áp cao phải thường xuyên uống thuốc. Cũng nhiều chục năm trước, em trai tôi bị bệnh nặng, mẹ phải bán bớt một phần đất để có tiền chạy chữa cho em. Em khỏi bệnh, đất ấy cũng đă thuộc về người khác, bởi mẹ tôi đă già, không c̣n sức để làm ra tiền chuộc lại được. Ba tôi cũng đă qua đời từ lâu. Cách đây bốn năm, mẹ đă kịp phân chia cho các con phần ngôi nhà ḿnh tạo dựng được sau nhiều chục năm làm lụng.
Những ngày c̣n khỏe, mẹ thường kể chuyện tiếu lâm, đọc thơ, đọc những bài vè dân gian cho con cháu nghe. Mẹ tôi ở với vợ chồng cậu em trai út trong nội thành Phan Thiết. Các chị em tôi, mỗi người một gia đ́nh riêng, thường xuyên về thăm mẹ.
Khi có dịch Covid-19, thời gian đầu, chị em chúng tôi thu xếp về thăm mẹ, mang những thức ăn mẹ thích. Rồi tin chẳng lành đến với chúng tôi: Cách đây gần một tháng, cuối buổi sáng, em trai điện báo tin mẹ bị tai biến, miệng hơi méo, chân tay yếu. Chị em tôi về. Mẹ nằm yên, nh́n các con. Mắt mẹ đă thiếu đi sự tinh anh thường ngày, chúng tôi nói mẹ nhấc tay, nhấc chân. Hỏi mẹ có nhớ tên đứa này, đứa khác. Mẹ trả lời, nhỏ, nhưng chính xác. Chị em chúng tôi nhờ người có chuyên môn đến nhà để điều trị cho mẹ. Bởi là mùa dịch bệnh nên việc đưa mẹ đến bệnh viện có nhiều khó khăn. Bệnh mẹ lại có dấu hiệu nặng dần. Mẹ khó nuốt thức ăn, đàm nhiều trong miệng. Mùa dịch, chính quyền thành phố bắt đầu triển khai thực hiện việc giăn cách xă hội theo Chỉ thị 16. Kịp trước ngày thành phố thực hiện giăn cách, với sự chỉ định của bác sĩ, mẹ đă được một em điều dưỡng cấp cứu của một bệnh viện trong thành phố đưa ống dẫn thức ăn vào bao tử, các con đă kịp mua máy hút đàm.
Thương mẹ biết bao nhiêu, khi mẹ trở bệnh nặng trong mùa dịch bệnh! Việc đi lại của mọi người dân trong thành phố đă hạn chế nhiều. Các con về phụ nhau chăm mẹ, cũng chịu thực hiện theo qui định chung. Hiểu rơ sự quyết tâm của lănh đạo thành phố, của lănh đạo tỉnh nhằm kiểm soát dịch bệnh, chị em chúng tôi đă xin được giấy xác nhận đi lại do yêu cầu công việc do Chủ tịch UBND phường nơi ḿnh ở kư, để thuận tiện trong việc thay phiên nhau về chăm sóc mẹ già. Bơm thức ăn cho mẹ, thay tă mỗi ngày, sơ miệng để miệng mẹ được sạch, hút đàm để mẹ dễ thở hơn, giữ lưng mẹ cho mát để mẹ không bị lở lưng do nằm lâu một chỗ, chị em chúng tôi cùng nhau làm. Giữ dây bơm thức ăn đúng vị trí để việc đưa thức ăn vào cơ thể mẹ được suôn sẻ, chúng tôi rất chú ư đến điều ấy. Bởi chị em chúng tôi luôn nhớ rằng: Nếu dây chuyền bị chệch, thức ăn bơm, không vào bao tử mà vào phổi, th́ sức khỏe mẹ chẳng biết sẽ ra sao! Khi mà việc đi lại của điều dưỡng chuyên về việc đặt ống này, phải có sự cho phép của chính quyền. V́ đây là mùa dịch bệnh. Khó khăn là vậy, song từ ḷng thương yêu mẹ, tôi và các em ḿnh vẫn vượt qua được. Chỉ cần mỗi người chịu khó một chút. Lại nhớ về bài thơ “Mẹ ốm” của Trần Đăng Khoa, với những lời thơ đáng yêu, tràn đầy t́nh thương mẹ của một người làm thơ lúc đang là cậu thiếu niên 12 tuổi: “Con mong mẹ khỏe dần dần/ Ngày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say”. Mẹ tôi bệnh những ngày này, chúng tôi cũng cầu mong mẹ được sớm khỏe lại. Mong một ngày nào đó, mẹ tự nuốt được thức ăn, để biết được cảm giác ngon miệng. Chứ giờ đây, mẹ phải được chuyền thức ăn bằng ống, cảm giác ngon miệng ấy chỉ c̣n trong dĩ văng, của những ngày xưa. Mong một ngày mẹ được khỏe, tự ngồi dậy được, để được nh́n những hàng cây với những chùm hoa đủ màu trước hiên nhà. Những chùm hoa ấy, vẫn đang rung rinh trước gió, như vẫy chào mẹ mỗi ngày!
Thương quá, mẹ ơi! Thương mẹ biết bao nhiêu, khi mẹ bệnh trong những ngày đại dịch!
B́nh An
|
|