Điện thoại reo ở góc nhà. Anh đặt vội máy tính xuống bàn rồi nhấc máy. Đây là cuộc gọi thứ bảy trong ngày, là của chú Ba, gọi anh đón mẹ về bên này v́ đă quá một tháng. Lúc nào cũng thế, đă hơn nửa năm nay những cuộc gọi của anh và chú kéo dài cả tiếng, chẳng ai nhịn ai. Chắc chắn chú có cằn nhằn, gắt gỏng, tính chú cộc và nóng hơn anh nhiều. Mặt anh đỏ phừng, đôi mày rướn lên, hắt vào máy:
- Chú làm ǵ mà như nước tới chân thế? Thư thư vài hôm tôi sang, bận bù đầu v́ công việc chứ tôi có rảnh đâu cơ chứ...!
Tút...tút...tút...
Anh gác máy ngang. Bực dọc quay lại bàn làm việc. Chú Ba gọi thêm vài cuộc nữa. Anh kệ. Cũng chẳng c̣n tâm trí để làm. Chị - vợ anh theo dơi cuộc nói chuyện của anh và chú, im lặng không nói ǵ. Đă nhiều lần chị góp ư nhưng anh em nhà anh vẫn không nghe, không khí ngày một căng thẳng, chị mệt, không bao giờ nhắc đến nữa. Chị không kể với anh bà từng ôm chị khóc tu tu như đứa trẻ khi anh và chú cự nhau lúc chia tháng nuôi bà. Cũng chẳng nói bà lén ra sau nhà ôm ảnh ông thút thít lúc anh gọi thúc chú v́ sắp tới phiên chăm đón. Dù chị biết điều đó chị nên nói nhưng rồi chị không hé răng. Chị kệ thây.
Mẹ anh năm nay tám lăm, kể từ khi ông mất, bà cứ ra ngẩn vào ngơ. T́m ông ở khắp nhà, rồi lâu dần, bà t́m cả quanh xóm, hễ không ai để ư, bà lại đi tít đến cuối làng, cả nhà mấy bận nhốn nháo cả lên v́ bà, thế là anh và chú Ba về quê đón bà lên phố, chia nhau trông bà theo tháng. Bà trở thành quả bóng bay xoành xoạch trên sân, mà hai cậu con trai quư hóa của bà là cầu thủ. Khi bóng tới chân ḿnh, chỉ mong đá thật nhanh để không phải vướng víu tay chân.
Năm ngày trôi qua, việc bận của anh là đưa cả nhà về biển nghỉ ngơi. Anh làm tư nhân, dịch dă nên cũng thư việc. Chỉ là anh không thích cái kiểu tị nạnh của chú, lại thêm đôi lần chú muốn anh lo trọn cho bà, trốn tránh trách nhiệm, anh ức, thế nên cứ mặc chú. Anh vẫn tức chú, nên càng kệ.
Hôm sau ngày anh đi, chú Ba có gọi một cuộc. Anh không nghe máy. Chú Ba cũng chẳng điện anh nữa. Anh tự hài ḷng v́ nghĩ chú đă hiểu chuyện, sẽ đón bà sau khi về phố và chăm bù chú. Trên đường về, anh tạt ngang nhà ở quê. Vốn nghĩ thắp nhang cho Ông, dọn dẹp nhà cửa và phân mấy lô đất để treo biển bán. Ông mất chia cho anh và chú Ba mỗi người được hơn trăm mét vuông. Đất nay lên giá. Cũng được kha khá, bán mà đầu tư cho công việc vẫn hơn - anh nghĩ thế.
Xe chưa vào được đến sân nên anh để ngoài đường lớn. Thả từng bước trên con đường xi măng hẹp, bao kí ức ùa về. Anh bất giác nhoẻn cười khi h́nh ảnh cùng chú ba chơi tṛ bắn súng chạy quanh đường nhà hiện về. Chú ba chơi tṛ ǵ cũng giỏi, giỏi hơn anh, nên có lần anh quậu, đẩy chú rớt xuống bờ kênh, may mắn có bà ở nhà nên cứu được. Hàng dâm bụt trước nhà đỏ rực những hoa, anh lại nhớ mấy khi tới mùa hoa, hai anh em thi nhau vặt sạch mấy bông đă nở để hút lấy mật ngọt, bà làm về thấy c̣n trơ trọi mấy đài hoa lóc ngóc, cầm roi đuổi hai anh em chạy quanh nhà. Cây mít góc sân tỏa ra mùi thơm trái vụ ngát đến cả đầu đường, mùi đặc trưng của mít quê không lẫn vào đâu được, mít thái bây giờ trên phố thật không thể b́ với thứ quà quê này. Rồi hương ổi, hương cam cứ dập d́u quanh lối. Ẩn hiện h́nh ảnh mẹ ôm hai anh em kể chuyện Lục Vân Tiên, chuyện Vơ Ṭng đánh hổ...khi ba anh đi làm xa. Nhớ anh với chú Ba giành nuôi mẹ: "Sau này con lớn, mẹ ở với anh!" - "Không đâu, mẹ ở với em cơ, em không chịu đâu..." Chú Ba cứ thế ̣a khóc, bà phải làm ḥa: "Mẹ ở cùng hai đứa nhé!" chú mới thôi dùng dằng. Nghĩ đến, anh lại thấy ḿnh sai quá, giá mà giờ bên mẹ, chú Ba, anh sẽ ôm lấy cả hai mà khóc, khóc cho thỏa thuê những trắc ẩn trong ḷng. Khóe mắt anh cay xè, nước mắt rơi tự bao giờ không rơ. Chị nh́n anh ái ngại, có lẽ chị hiểu được ḷng anh.
Nhưng không...
Vừa tới sân, cả khoảng không rộng lớn bốc lên mùi ngọt tanh mà bất cứ người nào cũng có thể nhận ra ngay lập tức. Thứ mùi kinh khủng ấy át cả những hương vị quê ở ngoài kia. Trước mắt anh chị là bà - là mẹ anh...
Bà nằm ở bậc thềm, tay ôm tấm h́nh anh và chú Ba khi nhỏ ôm nhau cười tít, cạnh túi vải đă sờn có vài bộ đồ đă cũ. Chắc bà không c̣n đủ sức để bước tiếp. Bà nằm đó, cong rúm, không động cựa.
Anh chết lặng, đứng im như người vừa bị sét đánh. Ngả khụy. Anh thất thanh: "Thôi rồi...Trời ơi... Mẹ ơi...", nức nở khóc.
Chị gọi chú Ba. Tiếng kêu khóc ở đầu dây bên kia vang vang.
- Giời ơi! Mẹ tôi! Sáng đó, mẹ xách túi xuống nhà bảo “Mẹ về bên kia. Anh con đến đón mẹ rồi”. Tôi đang bận trên nhà không xuống được, gọi anh không nghe máy. Cứ tưởng mẹ được đón sang bên chị rồi. Ai ngờ! Trời ơi, mẹ ơi...
Trong lễ tang bà, hai người con trai, là anh và chú ba khóc ngất trước vong linh bà. Họ chợt nh́n nhau, ánh mắt lóe lên những hờn giận chính ḿnh. Là tự trách, tự thấy tội nghiệp cho những hờn ghen, ích kỉ vô lối. Những giọt nước mắt muộn màng, giàn giụa cứ thế rơi rồi lọt thỏm giữa không gian đồng quê ắp những vui buồn...
Mấy hôm sau lễ táng. Anh và chú vẫn ngồi cạnh mộ bà rưng rức khóc. Hàng xóm đi ngang ai cũng chạnh ḷng: "Hai thằng nhỏ ngó mà có hiếu, mấy ngày liền ngồi đó rồi. Bà cụ có phước quá..."
Chị nghe lặng lẽ quay đi. Ḷng cứ rối bời suy nghĩ. Trong đầu thấp thoáng dáng bà, lại văng vẳng câu ca:
" Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng
Con nuôi cha mẹ, tính tháng...kể ngày...".
VietBF@sưu tập