Ngày xưa có một phú ông rất thích thưởng trà. Phàm là người đến nhà dùng trà, dù là người nghèo hay giàu th́ ông ta đều sẽ phân cho hạ nhân chiêu đăi.
Một hôm nọ, có một gă ăn mày rách rưới đứng trước cửa nhà phú ông, không xin cơm, chỉ nói đến xin bát nước trà. Hạ nhân cho ông ta vào nhà, rồi đun trà cho uống.
Gă ăn mày nh́n nh́n rồi nói:
- “Trà này không ngon”.
Hạ nhân nh́n ông ta lấy làm lạ rồi đổi một bát trà ngon khác.
Gă ăn mày ngửi ngửi, nói:
- “Trà này ngon, nhưng nước vẫn chưa được, phải dùng nước suối trong”.
Hạ nhân nh́n ra ông ta cũng có chút hiểu biết, liền đi lấy nước suối cất trữ từ sáng sớm ra để pha trà.
Gă ăn mày nhấp thử một ngụm, nói:
- “Nước rất tốt, nhưng củi sao trà không được, củi phải dùng củi sau núi. Bởi v́ củi phía trước núi đón nắng nên chất củi xốp, c̣n sau núi chất củi chắc cứng”.
Hạ nhân cuối cùng nhận định người này tinh thông trà đạo, liền dùng loại củi tốt pha lại trà, rồi mời lăo gia ra tiếp. Sau khi trà được mang lên, phú ông và gă ăn mày đối ẩm một bát.
Gă ăn mày nói:
- “Ừm, bát trà lần này, nước, củi, lửa đều tốt, chỉ có ấm pha trà không ổn”.
Phú ông nói:
- “Đây là ấm pha tốt nhất của ta”.
Gă ăn mày lắc đầu, từ trong áo cẩn thận lấy ra một ấm trà bằng đất sét Tử Sa, yêu cầu hạ nhân dùng chiếc b́nh này để pha lại trà.
Phú ông vừa nhấp thử mùi vị quả nhiên không tầm thường, lập tức chắp tay thi lễ với gă ăn mày:
- “Ta xin mua lại chiếc ấm tử sa này, bao nhiêu cũng được”.
Nhưng, gă ăn mày cũng rất thích chiếc ấm tử sa, nhất định không muốn bán, liền dứt khoát trả lời:
- “Không được, chiếc ấm này là cuộc sống của ta, ta không thể bán”. Gă ăn mày vội vàng rót trà ra rồi cất lại chiếc ấm.
Phú ông vội vă ngăn lại, nói: “
- Ta sẽ đổi một nửa gia sản để lấy chiếc ấm của ngươi, được không?”.
Gă ăn mày không tin, vẫn bước tiếp. Phú ông nôn nóng, nói:
- “Ta đổi toàn bộ tài sản để lấy chiếc ấm của ngươi”.
Tên ăn mày nghe vậy không tự chủ mỉm cười, nói:
- “Nếu không phải tôi tiếc chiếc ấm này th́ cũng không lâm vào bước đường như hôm nay”.
Nói xong gă ăn mày quay người bỏ đi.
Phú ông sốt ruột nói:
- “Thế này đi, ấm là của ngươi, ngươi hăy ở lại nhà ta, ta ăn ǵ ngươi ăn đó, nhưng có một điều kiện, chính là ngày nào cũng phải cho ta nh́n chiếc ấm, thế nào?”. Phú ông v́ quá thích chiếc ấm nên trong lúc cấp bách chỉ nghĩ ra cách đó.
Gă ăn mày cũng v́ miếng ăn qua ngày mà túng quẫn, chuyện tốt như vậy sao lại không đồng ư nhỉ? Vậy là ông ta vui vẻ đồng ư yêu cầu của phú ông.
Cứ như vậy, gă ăn mày ở lại nhà phú ông, ăn cùng ở cùng phú ông, hai người ngày ngày nâng niu chiếc ấm trà, chia sẻ với nhau, thưởng trà đối ẩm vô cùng ăn ư. Cứ thế hơn mười năm qua đi, hai người trở thành hai lăo già tri kỷ thấu hiểu nhau.
Thời gian trôi đi, phú ông và gă ăn mày cũng dần già đi, người bạn ăn mày lớn tuổi hơn phú ông.Một hôm, phú ông mới nói với người bạn ăn mày của ḿnh :
- “Ông không có con cháu nối dơi, không có ai kế thừa chiếc ấm trà, không bằng sau khi ông đi, để tôi giúp ông bảo quản, ông thấy thế nào?”.
Lăo ăn mày rưng rưng đồng ư. Không lâu sau th́ từ giă cơi đời, phú ông cũng được như mong muốn có được chiếc ấm Tử Sa.
Mới đầu, phú ông ch́m trong cảm giác vui sướng có được chiếc ấm trà quư, cho đến một ngày, lúc phú ông đang ngắm nghía chiếc ấm đột nhiên cảm thấy như thiếu thứ ǵ đó,
Lúc này trước mắt ông hiện lên h́nh ảnh ngày trước cùng lăo ăn mày vui vẻ thưởng trà. Phú ông xúc động, ấm trà bất chợt bị đánh rơi xuống đất vỡ tan. Phú ông nhận ra ấm trà dù có tốt đến đâu nếu không có ai cùng thưởng thức th́ cũng mất đi ư nghĩa của nó.
Chiếc ấm tử sa cũng giống như tiền tài, địa vị, danh vọng mà chúng ta mải miết theo đuổi, để rồi quay đầu nh́n lại chặng đường đă qua, ta mới nhận ra điều thực sự trân quư cũng chỉ là người bạn tâm giao, tri kỷ luôn bên cạnh ta suốt những năm tháng cuộc đời.
Người xưa nói:
- “Quen biết khắp thiên hạ, tri âm tri kỷ hỏi có mấy người?”.Tri kỷ không cần che đậy, cũng không cần giải thích, tự nó đă hiểu, tự nó cảm nhận. Không cần dốc hết sức, cũng không cần chuẩn bị, tự nó sẽ đem đến niềm vui.
Tri kỷ là sự thấu hiểu, sự hoà hợp, đồng điệu trong tâm hồn. Nó như một sợi dây vô h́nh nhưng bền chặt, lặng thầm mà ấm áp.
VietBF@sưu tập
|
|