Hai người từng là nhân t́nh, sau đó thành kẻ thù, giờ lại là thông gia rồi sẽ thế nào?
Tôi không nghĩ trái đất lại tṛn đến như vậy, cuộc đời đưa đẩy thế nào mà tôi lại gặp người đàn ông ḿnh căm thù nhất trên đời. Không ngờ lăo ấy giờ lại sắp trở thành bố chồng của tôi, thế mới trớ trêu chứ.
Tôi sinh ra trong gia đ́nh cũng không quá nghèo khổ, thế nhưng bố mẹ sống bên nhau không hạnh phúc. Từ nhỏ tôi từng chứng kiến không biết bao nhiêu trận căi vă giữa hai người.
Lớn lên một chút tôi nôm na hiểu rằng gia đ́nh bên nội th́ nợ nần nhiều, bố phải c̣ng lưng trả nợ cho ông bà nội. C̣n bên ông ngoại tôi lại rất giàu, ông từng giúp bố rất nhiều tiền để trả nợ.
Cũng chính v́ điều đó khi b́nh thường không sao, nhưng cứ căi vă là bố mẹ tôi lại bới móc gia cảnh nhau ra xỉa xói. Mẹ rất ghê gớm, lúc nào cũng mắng bố kiểu: “Anh chỉ là cái loại chui gầm chạn thôi. Nếu không có tiền của bố tôi giúp khéo giờ này cả nhà anh đi ăn xin rồi”.
Bố th́ nói lại: “Cô đừng có cậy ông già giàu mà khinh thằng này nhé”.
Nói chung là bố mẹ tôi chưa bao giờ hoà thuận, chẳng biết trước đây hai người đến với nhau v́ lẽ ǵ nữa. Vậy mà cũng có 2 mặt con là tôi và đứa em trai đấy.
Lúc đầu th́ căi nhau về gia cảnh, rồi bố mẹ tôi lại căi nhau v́ chuyện bồ bịch bên ngoài, sau đó hai người ra toà ly hôn. Năm đó tôi đang học lớp 10.
Sau khi bố mẹ ra toà, thằng em trai theo bố c̣n tôi ở với mẹ. Căn nhà cũ cũng bán đi để ông bà chia tiền với nhau. Sau đó tôi dọn đến nhà chung cư mẹ mua.
Ở đời đúng là không ai nói trước được điều ǵ. Ông bà ngoại giàu có nhưng rồi cũng đến lúc lụi bại dần, hai cậu bên đó thi nhau phá rồi c̣n bị đi tù nữa.
Ông ngoại phải bán hết đất cát, nhà cửa để đền bù và khắc phục hậu quả do các con gây ra. Chính bản thân mẹ cũng dính vào cờ bạc, làm ăn thua lỗ nên bán luôn nhà chung cư cao cấp đi mua một căn nhỏ xíu để có chỗ chui ra chui vào.
Đó là quăng thời gian mà tôi thấy cuộc đời ḿnh đen tối nhất. Hồi đó thỉnh thoảng mẹ lại dẫn một người đàn ông lạ hoắc về nhà. Họ ở chung pḥng với mẹ, cứ vào đó là đóng chặt cửa, ngủ măi rồi mới ra.
Trong số nhân t́nh của mẹ th́ có một người ở lâu nhất. Đợt đó mẹ đưa lăo ấy về, rồi bảo với tôi: “Từ giờ bác Thanh ở đây với mẹ, mày đừng có làm cái mặt như đưa đám thế”.
Tôi căm ghét tất cả những người đàn ông mẹ đưa về cái nhà đó, nhưng những người kia đến nhanh đi lẹ c̣n đỡ. Thế nhưng người đàn ông đó xách đồ đến ở hẳn, giống như nhà của ông ta vậy. Cứ đến bữa ăn lăo lại ngồi lù lù đấy làm tôi không thể nuốt được cơm.
Đă thế mẹ c̣n bảo: “Đáng lẽ ra mày phải gọi bác Thanh là bố đấy, đừng có thái độ”.
“Ông ấy không phải bố của tôi”. Nói xong tôi bị ăn luôn một cái tát của mẹ. Hai mẹ con căi nhau giữa mâm cơm, thế mà gă đàn ông mặt dày kia vẫn ngồi trơ trơ đấy gắp đồ ăn ngon lành.
Lúc tôi khóc tu tu ra khỏi mâm lăo c̣n chêm thêm câu vào: “Con gái em hư nhỉ, loại này không dạy cẩn thận th́ sau hỏng đấy”.
Mẹ tôi th́ sợ gă đó, lúc nào cũng nịnh bợ từng tí một, cơm bưng nước rót hầu hạ, rồi xưng hô vợ vợ chồng chồng ngọt xớt. Tôi thấy ngứa mắt vô cùng.
Bao nhiêu năm qua tôi vẫn không thể hiểu nổi tại sao, mẹ có thể ngọt ngào với tất cả những người đàn ông bà đưa về, nhưng với bố th́ lại như quân hằn quân thù vậy.
Mỗi lần tôi chán nản, ngán ngẩm lại sang nhà chơi với bố và em trai. Bố cũng lấy một người khác nhưng có vẻ hạnh phúc, không giống như sống với mẹ tôi.
Chị em tôi gần như bị ra ŕa khỏi cuộc đời của hai người được gọi là bố với mẹ. Mỗi lần chán nản chị em lại động viên nhau cố gắng vượt qua mọi chuyện. Đời của bố mẹ th́ thôi bố mẹ tự sống, c̣n chúng tôi cũng tự sống đời của ḿnh.
Sau đó mẹ với người đàn ông kia cũng chẳng hạnh phúc được bao lâu. Thỉnh thoảng tôi lại nghe hai người căi vă chuyện tiền nong ǵ đó. Có lần lăo c̣n đánh mẹ mặt mũi tím bầm, tôi phải đưa lên viện chụp chiếu xem có làm sao không.
Thế rồi hôm đó mẹ cứ ôm tôi rồi khóc ầm lên: “Mẹ bị nó lừa hết rồi, mất hết rồi con ạ”.
Măi sau mẹ mới kể với tôi hai người hùn vốn vào làm ăn. Mẹ bán nốt miếng đất cuối cùng mà ông ngoại cho lấy 3 tỷ góp vào để lăo kia đầu tư làm ăn. Thế nhưng cuối cũng công ty phá sản, tiền mất hút đằng tiền, hai người đường ai nấy đi.
Sau cú sốc bị nhân t́nh bỏ rơi đó mẹ tôi suy sụp hẳn, ốm yếu gầy ṃn. Mẹ cũng bảo, tiền đối với mẹ không quan trọng, nhưng cả đời mẹ bị hết người đàn ông này đến người đàn ông khác lừa. Sau thời gian đó mẹ chỉ quanh quẩn ở nhà, lên chùa cho tĩnh tâm.
Tôi học xong đại học cũng xin vào làm cho một công ty của nước ngoài đầu tư. Cho đến khi tôi gặp được người ưng ư th́ hẹn ḥ, yêu đương được 2 năm. Vừa rồi anh ngỏ ư muốn hai đứa kết hôn, nếu tôi đồng ư sẽ tổ chức vào gần Tết, v́ cả hai đều được tuổi cưới xin trong năm nay.
Tôi với anh thường xuyên qua lại nhà nhau chơi rồi nên không có ǵ ngại ngần cả. Mẹ anh th́ mất cách đây mấy năm. Dưới anh c̣n 1 cô em gái chưa lấy chồng, em ấy rất quư mến tôi, lúc nào cũng chị chị em em ngoan ngoăn lắm.
C̣n bố anh th́ tái hôn nên sống ở nơi khác, ít khi về nhà lắm.
Trước hôm ăn hỏi người yêu tôi bảo: “Tuy bố đi lấy người khác rồi nhưng dù ǵ đấy cũng là bố anh. Cuối tuần này anh đưa em sang nhà bố ra mắt, có cả ông bà nội với họ hàng nữa”.
Hôm đó người yêu bảo ở nhà chuẩn bị cỗ bàn mời khách đến chơi, nhờ cô em gái qua đón chị dâu tương lai. Tôi cũng vui vẻ thôi v́ không có ǵ câu nệ cả.
Đến nơi tôi vào trong th́ bố với bà nội của người yêu ở sẵn đấy rồi, có thêm vài khách khác nữa mà tôi chưa gặp bao giờ. Thế nhưng nh́n người đàn ông đứng bên cạnh người yêu ḿnh, tôi điếng cả người luôn. Dù ông ta có rơi xuống cống, hay biến dạng thế nào chắc tôi vẫn nhận ra.
Đó chính là gă nhân t́nh của mẹ mấy năm trước, người đă lừa cả t́nh lẫn tiền của mẹ tôi, c̣n là nguyên nhân khiến bao nhiêu lần tôi bị ăn no đ̣n của bà ấy nữa.
Suốt đời tôi không bao giờ quên gương mặt đó, nghĩ đến là thấy tởm rồi. Đương nhiên là ông ấy cũng nhận ra tôi nhưng chỉ nh́n nh́n thôi, không lên tiếng. Lúc đó người yêu mới bảo: “Đây là bố anh, c̣n bà nội ở trong nhà. Em cất đồ rồi vào chào bà một câu”.
Tôi lí nhí chào ông ấy mà chân tay cứ run bần bật. Không nghĩ ḿnh lại gặp người đàn ông đó trong hoàn cảnh trớ trêu đến như vậy. Suốt buổi tôi cố gắng tránh ông ấy, thậm chí không nói một câu nào với nhau.
Chắc lăo ta cũng biết ư nên cố t́nh lảng tránh. Ăn uống xong th́ lăo đưa bà nội người yêu tôi về. Tôi th́ lấy cớ bị trúng gió, mệt mỏi nên bảo anh ấy đưa về nhà.
Từ hôm đó đến giờ tôi cứ nghĩ măi, không hiểu sao mọi thứ lại trùng hợp đến như vậy. Người t́nh của mẹ mấy năm trước, người mà tôi căm ghét nhất giờ lại sắp trở thành bố chồng ḿnh.
Tuy sau này ông ấy không sống chung với chúng tôi, nhưng dù ǵ cũng là người thân máu mủ với chồng, không tránh sẽ có lần chạm mặt nữa. C̣n mẹ tôi, nếu biết con gái làm dâu của người đă lừa gạt ḿnh mấy năm trước, bà sẽ thế nào đây?
Tôi cũng lấy hết can đảm kể với người yêu rồi, anh ấy khác ngạc nhiên và bảo: “Anh cũng biết bố trăng hoa từ lâu rồi, thế nên hai bố mẹ mới bỏ nhau. Nhưng không nghĩ ông lại tệ với mẹ em như thế”.
Từ hôm đấy, tôi cứ thấy chán chán, c̣n bảo người yêu lùi ngày đám cưới lại, v́ giờ tôi chưa có tâm trạng để kết hôn. Anh ấy th́ cứ động viên là không sao đâu, một là nói thẳng cho mẹ biết chuyện, hai là giấu không để hai ông bà chạm mặt nhau.
Thế nhưng khó lắm, bố anh th́ biết tôi rồi, nhỡ một lúc nào đó ông ấy giở chứng lại gặp mẹ tôi th́ sao? Hai người từng là nhân t́nh, sau đó thành kẻ thù, giờ lại là thông gia rồi sẽ thế nào?
Với lại chính bản thân tôi cũng khó chấp nhận v́ chồng tương lai lại là con của người mà ḿnh căm ghét nhất. Giờ tôi có nên tiếp tục làm đám cưới không mọi người?
VietBF©sưu tập
|
|