Giả vờ có bồ để thử ḷng vợ, tôi nhận về kết quả choáng váng. Vào một buổi tối hôm đó, nhân lúc con đă đi ngủ, vợ ngồi chờ trên giường, nét mặt nghiêm nghị hỏi tôi đang ngoại t́nh đúng không? Tôi lấp lửng nói: "Có th́ sao, mà không có th́ sao?".
Vợ chồng tôi đă chung sống với nhau 15 năm. Khoảng thời gian đó không quá dài đối với một đời người nhưng cũng không quá ngắn đối với một cuộc hôn nhân. Hai vợ chồng chí thú làm ăn, nuôi dạy con cái, có cuộc sống ổn định.
Ngày trước, vợ yêu tôi rất nhiều. Cô ấy luôn muốn chồng phải thể hiện sự quan tâm bằng hành động, lời nói. Cô ấy muốn mọi người phải thấy ḿnh được chồng yêu chiều. Đối với chồng, cô ấy cũng không ngại thể hiện sự quan tâm ngay tại chốn đông người.
Tính tôi hay ngại nên không thích thế. Tôi bảo vợ ở nhà thế nào cũng được, ra ngoài mà "làm lố" quá người ta cười cho. Vợ tôi không nghe, c̣n nói "vợ chồng yêu nhau, ảnh hưởng ǵ mà họ cười".
Một lần, hai vợ chồng về quê ăn cưới, chồng đi tới đâu, vợ ôm tay tới đó. Ở quê, mọi người không hay thể hiện t́nh cảm kiểu này chốn đông người, dù là vợ chồng.
Tôi khó chịu giật tay vợ ra: "Em có thể ra chỗ khác được không, cứ làm như mỗi ḿnh có chồng vậy". Sau hôm đó, vợ giận tôi, nói sau này sẽ không làm phiền tôi nữa.
Vợ càng ngày càng dửng dưng với tôi, thái độ khác hoàn toàn trước kia (Ảnh minh họa: PR)
Tưởng vợ chỉ giận dỗi một chút, không ngờ nói là làm. Từ đợt ấy, cô ấy trở thành một con người khác. Lúc đầu, tôi c̣n thấy lạ, không quen, dần dần cũng không quan tâm hay để ư nữa.
Bẵng đi một thời gian, tôi giật ḿnh nhận ra vợ tôi khác xưa quá nhiều. Ra ngoài, cô ấy giữ thái độ đúng mực đă đành, về nhà cũng không t́nh cảm nữa. Không c̣n những ôm ấp, nũng nịu, không c̣n đ̣i hỏi chồng phải thân mật. Nhiều khi, tôi cảm giác như cô ấy không c̣n yêu tôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy như vậy không ổn. Ở đâu có thể không "làm phiền", nhưng trong pḥng ngủ chỉ hai vợ chồng mà cô ấy vẫn lạnh lùng, thờ ơ thế kia th́ không ổn.
Tôi quyết định giả vờ có bồ để xem vợ có c̣n thờ ơ, dửng dưng với tôi nữa không. Mỗi tối, tôi đặt nhạc chuông reo, sau đó sẽ vờ mắt liếc dọc liếc ngang rồi ôm điện thoại ra khỏi nhà. Thỉnh thoảng, tôi vừa bấm điện thoại, vừa mỉm cười, nh́n thấy vợ tôi lập tức tắt máy ngay.
Tôi quan sát thấy vợ bắt đầu để ư. Đôi lần, cô ấy c̣n lén xem điện thoại của tôi. Tất nhiên, chẳng có ǵ để cô ấy xem cả. Nhưng mọi thứ cô ấy làm cũng chỉ có thế, không tra hỏi, không ghen tuông, giận dỗi.
Một buổi tối, nhân lúc con đă đi ngủ, vợ ngồi chờ tôi trên giường, nét mặt nghiêm nghị hỏi có phải tôi đang có ai bên ngoài không? Tôi lấp lửng hỏi: "Có th́ sao, mà không có th́ sao?". Cô ấy lạnh lùng trả lời: "Có th́ ly hôn, không có cũng ly hôn".
Tôi phá lên cười thật to, định hỏi có phải cô ấy đang ghen không. Tôi chưa kịp nói đă chạm phải ánh mắt cô ấy. Vợ tôi không đùa, có vẻ như không hề đùa. Cô ấy nh́n tôi, giọng đều đều vô cảm: "Em từng nghĩ, nếu em lừa dối một người chồng tốt như anh, em đúng là chẳng ra ǵ. Nhưng xem ra, anh cũng không tốt như em nghĩ.
Bây giờ, em không muốn dối anh, cũng không muốn dối ḷng ḿnh nữa. Em có t́nh cảm với người khác rồi, dù em và họ chưa làm ǵ vượt quá giới hạn. Em có thể v́ con mà không nghĩ đến chuyện lấy một ai khác. Nhưng em không muốn chung sống với anh nữa".
Những câu vợ nói trôi chảy như đă học thuộc ḷng. Có vẻ như đó là những lời cô ấy muốn nói từ lâu, chỉ là đợi có dịp. Hóa ra không phải cô ấy dỗi hờn mà dửng dưng với chồng bấy lâu nay. Tôi ngốc quá, làm ǵ có ai giận dỗi hết năm này qua năm khác như vậy, là vợ tôi đă ngoại t́nh.
Tôi không dám tin những lời vợ vừa nói là thật, không ḱm nổi tức giận mà hét lên: "Thật ra anh chỉ đùa một chút thôi. Anh nào có ai ngoài em, không có bồ bịch ǵ cả. C̣n em, em đă phản bội anh, không thể tin nổi".
Vợ tôi đứng dậy rời khỏi pḥng. Trước khi đóng cửa, cô ấy chậm răi nói: "Em cũng chỉ đùa anh chút thôi, cần ǵ phải kích động tới mức ấy".
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, từ bất ngờ này đến bất ngờ khác khiến tôi không kịp trở tay ứng biến.
Khi có thời gian ngồi suy nghĩ lại, tôi thấy rơ ràng vợ ḿnh khác trước rất nhiều. Tôi vốn chỉ định thử ḷng vợ, ai ngờ lại bị vợ "chơi" cho một vố khiến bản thân hoang mang.
Việc cô ấy thay đổi hẳn thái độ với chồng là v́ giận dỗi hay quả thật t́nh cảm đă khác xưa? Biết đâu chuyện vợ phải ḷng ai kia là thật. Khi biết tôi đùa, cô ấy trở mặt "chống cháy" kiểu đó.
Tôi có nên theo dơi vợ để xác minh những lo lắng trong ḷng ḿnh không?
VietBF@ sưu tập
|
|