
Sáng nay anh em chúng tôi có việc vào Vinh nên có ghé qua KFC ăn trưa. Sau khi ăn được một chút th́ có đứa bé mặt mày lấm lem, thân h́nh gầy g̣ với bộ quần áo cũ kỹ nhàu nát, ngửa đôi bàn tay đang cầm vài đồng tiền lẻ và ngước mắt lên nh́n chúng tôi, cất giọng nói yếu ớt không thành tiếng: 'Các chú, làm ơn cho con ít ngh́n được không'.
Chúng tôi chợt lặng lại, suy nghĩ một chút th́ chúng tôi quyết định không cho đứa bé một đồng nào cả. Anh trai tôi hỏi nó:
- Chú không cho cháu tiền đâu, nhưng chú hỏi cháu có đói bụng không, sáng ăn ǵ chưa?.
Nó lấy tay quẹt vội miệng rồi trả lời như hết hơi:
- Từ hôm qua tới giờ cháu chưa ăn ǵ.
Rồi tôi bảo:
- Thế th́ ngồi xuống đây, ăn cùng với bọn chú, có phải bạn cháu đang xin tiền bên kia phải không, kêu nó sang đây ăn cùng nhé.
Vừa dứt lời, nó chạy vội sang bàn bên kêu bạn của nó, c̣n anh trai tôi th́ tới quầy thu ngân mua cho mỗi đứa một suất gà rán. Hai đứa ngồi cùng bàn ăn với chúng tôi, mặc dù đang rất đói nhưng hai đứa vẫn lễ phép lắm, mời chúng tôi trước khi ăn. Nó lấy tay xé vội miếng gà, chắc là tại gà nóng quá nên nó cả xé cả xoa tay. Chắc bọn nó đói lắm. Thấy hai đứa bé ăn mặc bẩn thỉu được chúng tôi mua đồ ăn cho, mấy người bàn bên nhỏ to nhiều câu chuyện, nhưng tôi có nghe được một câu nói khiến tôi ngao ngán: 'Bọn này ngu thật, thừa tiền mới mua cho bọn này'.
Nhưng tôi cũng chẳng bận tâm điều đó lâu, ngồi bắt chuyện với hai đứa bé th́ biết được là một đứa 9 tuổi và một đứa 10 tuổi, điều đặc biệt là hai đứa này là anh em cùng mẹ nhưng khác cha. Tôi hỏi rằng thế bố mẹ ở đâu mà để hai đứa lang thang như thế. Hỏi tới đây cả hai đứa đang ăn th́ vội dừng lại, nghẹn ngào trả lời:
- Hai bố bỏ đi khi bọn em c̣n nhỏ.
- Thế c̣n mẹ? - tôi hỏi tiếp.
- Mẹ bị bệnh chết rồi.
- C̣n ông bà th́ sao?
- Cũng chết cả rồi.
- Chậc, thế hai đứa lang thang một ḿnh à?.
- Dạ không, bọn em ở đây với anh trai, anh đánh giày ở khu vực chợ Vinh.
Ba anh em chúng nó, anh đi đánh giày, hai đứa em đi xin tiền. Hôm nào thằng anh đánh được vài đôi giày hay mấy đứa em xin được một số tiền th́ ba đứa vào chợ Vinh ăn cơm. Hôm nào thất thu th́ ba đứa lại vào chợ Vinh xin ăn, hoặc vào chỗ KFC này ăn đồ thừa của người ta bỏ lại. Tối về ngủ lại mấy chiếc ghế đá, hôm nào mưa th́ lại kéo nhau chạy vào chỗ nhà có mái hiên để trú mưa. Mấy đứa quê ở Hà Tĩnh, mới lang thang ở Vinh được một tháng nay thôi.
Ngày trước, sau khi mẹ nó chết th́ để lại cho bọn nó một cái thuyền thúng với mấy tấm lưới nhỏ. Ngày ngày anh em nó ra biển gần bờ lưới mấy con cá nhỏ, nếu không th́ ṃ ốc cũng được đồng ra đồng vào nuôi sống bản thân. Nhưng từ khi cá chết trắng, người dân mất việc bỏ nhà bỏ quê hương để đi tha phương cầu thực, bọn nó cũng vậy, cũng lặn lội để đi t́m con đường sống cho bản thân.
Thiết nghĩ độ tuổi 9-10 là độ tuổi để ăn và chơi, độ tuổi mà kư ức để lại sẽ là những khoảng trời màu hồng trong sự đùm bọc của cha mẹ và gia đ́nh. Nhưng sao nh́n h́nh ảnh hai đứa bé đang ăn vội vă bên cạnh, tôi thấy khoảng trời của chúng sao băo tố và mịt mù tăm tối nhiều tới vậy. Những đứa bé với khuôn mặt lem luốc, quần áo rách nát và đôi tay bé nhỏ chai sạn đi nhiều, không biết sau bữa ăn này, bọn nó có được ăn no như thế này nữa hay không. Tôi hy vọng là có.
Nhoằng một lúc hai đứa đă ăn hết phần ăn của ḿnh, tôi mua cho chúng thêm một suất mang về v́ biết người anh của chúng chắc cũng chưa có ǵ trong bụng. Hai đứa cúi đầu cảm ơn ríu rít và xin phép đi vội để đem đồ ăn về cho anh trai.
Hy vọng rằng khi anh trai nó mở túi đồ ăn ra sẽ không quên cái túi bóng nhỏ tôi bỏ kèm trong ấy, v́ trong đó có một ít tiền tôi lén bỏ vào, số tiền không nhiều nhưng hy vọng rằng anh em nó không phải lo toan những ngày tiếp theo phải xin ăn ở đâu.
Hai bóng nhỏ chân trần lem luốc dần khuất đi trong ánh đèn tráng lệ. Nhiều người bảo chúng tôi thật ngu ngốc, thừa tiền khi làm việc đó, v́ chẳng biết sự thật có phải như vậy hay không. Nếu như có ai hỏi động cơ khi làm việc đó là ǵ, tôi sẽ trả lời rằng: 'Chẳng để làm ǵ cả, chỉ để thoải mái cái gọi là lương tâm của chúng tôi thôi'. Cuộc sống quanh ta vốn dĩ đă quá bon chen tới nghẹt thở rồi, nếu chúng ta may mắn có cuộc sống tốt hơn người khác, hăy cho đi khi c̣n có thể, v́ biết đâu, chẳng lâu sau này chúng ta lại rơi vào hoàn cảnh như những con người nghèo khổ ấy th́ sao...
VietBF@sưu tập