Mẹ vợ khóc nghẹn, ôm chầm lấy con rể.
*Câu chuyện được chính người con rể có tên Đức Kiến (40 tuổi, ở Tân Cương, Trung Quốc) đăng tải lên mạng xă hội Weibo.
Tôi cùng con gái và mẹ vợ sống tại một ngôi làng ở Tân Cương. Tôi làm nhân viên ở một ngân hàng trên thị trấn, con tôi năm nay đă học cấp 2 c̣n mẹ vợ ở nhà, đỡ đần chuyện cơm nước. Thỉnh thoảng bà ấy cũng làm giúp việc theo giờ hoặc bán túi rau, con gà nuôi được trong vườn để kiếm thêm thu nhập.
Vài năm trở lại đây, bà ấy ở nhà thôi, v́ cũng đă U70 rồi. Vợ tôi, Hạ Tần, mất cách đây 10 năm sau 1 tai nạn xe. Thời điểm đó, vợ chồng tôi đă ở cùng mẹ. Mẹ vợ tôi định dọn đi sau khi vợ tôi qua đời, tuy nhiên tôi đă xin bà ở lại. Tôi không hứa sẽ chăm sóc bà tốt nhất nhưng nếu tôi có rau ăn th́ vẫn dành miếng thịt cho bà.
Tôi cũng muốn bà ở lại để giúp tôi trông cháu, lúc này con tôi mới được 2 tuổi, chúng tôi vừa lấy nhau được 2 năm. Hơn nữa, chắc chắn đây cũng là điều mà vợ tôi mong muốn.
Mẹ vợ tôi tốt tính lắm. Tôi xem bà ấy như mẹ đẻ v́ tôi là trẻ mồ côi. Gia đ́nh Hạ Tần cũng là gia đ́nh của tôi. Cứ như thế, gia đ́nh 3 người chúng tôi sống đỡ đần nhau suốt 10 năm qua. Thời điểm đầu, v́ phải đền bù thiệt hại do tai nạn khi vợ qua đời, kinh tế không ổn định, mẹ vợ cũng đưa hết tiền tiết kiệm được cho tôi.
Bà ấy hằng ngày vẫn đi phụ giúp việc nhà, bán hàng cho những người trong xóm. Tôi cũng chăm chỉ đi làm, trả nợ,... Khoảng 3 năm trở lại đây, tôi lên chức phó pḥng, công việc và thu nhập ổn định hơn. Mẹ vợ tôi cũng U70, yếu hơn xưa do làm lụng vất vả nên tôi khuyên bà nên ở nhà. Bà cũng nghe theo tôi.

1 năm trở lại đây, tôi gặp được 1 người phụ nữ, đối tác công ty tôi đang làm và cảm mến cô ấy. Chồng cô ấy cũng qua đời sau một vụ tai nạn xe. Cô ấy ở vậy đến bây giờ, không con và không chồng. Có lẽ v́ thế mà chúng tôi dễ dàng tâm sự và thấu hiểu nhau hơn.
Nhiều lần cô ấy xin được đến nhà tôi chơi, gặp mẹ vợ tôi hoặc con tôi, song tôi vẫn chần chừ. Thú thật, tôi lo sợ mẹ vợ sẽ buồn khi thấy tôi đi bước nữa hoặc con tôi sẽ chạnh ḷng khi thấy bố có người phụ nữ mới. Tuy nhiên, con tôi không nghĩ vậy, nó nhận ra tôi có t́nh yêu mới và c̣n ủng hộ bố. Điều đó khiến tôi càng thêm có động lực hơn.
Nhân ngày 8/3 chàng rể tặng mẹ vợ "món quà" bất ngờ
Thế rồi, sau nhiều đêm trăn trở, suy đi tính lại th́ tôi đă quyết định chọn ngày mùng 8/3 để nói với mẹ vợ. Tôi nói rằng có “món quà” to đùng muốn tặng bà. Buổi tối, tôi dẫn Minh Châu - người yêu mới về ra mắt và đây cũng chính là món quà tôi tặng mẹ vợ - người tôi coi như mẹ ruột đó là một nàng dâu mới. Minh Châu cũng mua cho mẹ tôi một bó hoa lớn lắm, cùng một bộ quần áo do chính cô ấy tự đi lựa vải và may.
Tôi cũng chính thức giới thiệu Minh Châu với mẹ vợ, mong bà cho chúng tôi nên duyên vợ chồng. Mẹ vợ tôi cầm trên tay món quà và bật khóc nức nở. Tôi lo lắm, tôi cứ tưởng ḿnh đă làm ǵ sai cho đến khi nghe thấy mẹ sụt sùi tâm sự.
“Mẹ đă chờ ngày này lâu lắm rồi. Mẹ cũng muốn nhưng không dám nói với con rằng con đừng ái ngại mẹ mà lo sợ hay đừng v́ cái thân già này mà bỏ quên hạnh phúc của chính ḿnh. Sau này, mẹ cũng già đi rồi rời xa con. Con gái của con cũng phải đi lấy chồng. Con cũng cần có một người phụ nữ ở bên bầu bạn. Mẹ mới chính là người phải cảm thấy có lỗi với con, con không cần xin mẹ đâu”, tôi vẫn nhớ như in những ǵ mẹ vợ nói với ḿnh.
Bà cho hay luôn mong muốn tôi đi bước nữa nhưng không dám nói v́ sợ con rể nghĩ ngợi, sợ cháu ngoại buồn nên luôn giữ trong ḷng.
Cả tôi và Minh Châu đều nguyện chăm sóc mẹ và thấy may mắn, biết ơn lắm khi có bà ấy ở bên, được mẹ chúc phúc.
Trong ngày cưới, thực ra chỉ là một bữa tiệc nhỏ, nhằm thống báo chuyện chúng tôi về sống chung với nhau, nên duyên vợ chồng, mẹ vợ tôi lại gây bất ngờ khi tặng của hồi môn lên tới 30 ngh́n nhân dân tệ (khoảng 100 triệu đồng).
Bà nói rằng đây là số tiền tích cóp suốt 10 năm qua. Cộng cả tiền mấy năm nay v́ làm ăn được nên hàng tháng tôi vẫn biếu mẹ vợ thêm một số tiền nhỏ. Bà nói rằng không dám tiêu, đă luôn chờ ngày này từ lâu để trao cho con rể và con dâu mới. Bà nói rằng đă xem tôi như con trai từ lâu. Từ cái ngày mà tôi quyết định giữ bà lại, chăm sóc dù vợ tôi đă qua đời.
Đúng là, người có ḷng th́ ai cũng thương quư!
Sở dĩ, Đức Kiến muốn chia sẻ câu chuyện này lên mạng xă hội là v́ vợ mới của anh Minh Châu khuyên. Nói rằng đây là lần đầu tiên cô chứng kiến câu chuyện này ngoài đời thật, muốn chia sẻ tới nhiều người hơn và cũng để lưu giữ kỷ niệm đẹp, hằng năm nhắc lại như một lời cảm ơn tới mẹ. Không ngờ, câu chuyện lại viral. Nhiều người chia sẻ câu chuyện có nhiều nét tương đồng, như việc chồng/ vợ qua đời và bố mẹ chồng/ vợ vẫn đỡ đần chăm con hoặc là người tác hợp cho các con đi thêm bước nữa, t́m hạnh phúc mới.
“Thế mới thấy, c̣n rất nhiều câu chuyện nhân văn, ấm áp trên đời mà ta chưa biết. Đừng t́m kiếm ở đâu xa xôi, chỉ cần bạn đối xử với người nhà thật tốt thôi th́ đă là hạnh phúc trọn vẹn rồi”, một b́nh luận của netizen thu về lượng tương tác cao.
VietBF@sưu tập