“Lúc xảy ra tai nạn, tui kêu mọi người, bà con ơi
làm ơn cứu giúp vợ con tui với. Mấy người dân bảo, anh cứ lo cho anh đi. Tui trả lời, cứ để tui vậy đi, bà con hăy lo cho vợ con tui trước đi, tui sao cũng được. Lúc đó vợ tui mất luôn…”.
Tṛ chuyện với
Một Thế Giới, c
hưa nói hết câu, anh Nguyễn Văn Nam (32 tuổi, ngụ ở xă Phú Thuận, huyện Thoại Sơn, tỉnh An Giang) - người cha của bé trai văng ra từ bụng mẹ xúc động giàn giụa nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời.
Xin hăy cứu vợ con tui
Nằm trên giường bệnh của khoa ngoại chấn thương chỉnh h́nh, Bệnh viện Chợ Rẫy vào sáng 27.10, cứ mỗi lần nhắc lại phút giây kinh hoàng mà anh chở vợ đi sinh bị chiếc xe trộn bê tông cán chết vợ, con anh văng ra từ bụng mẹ bị dập nát chân phải là anh Nam lại mếu máo.
Anh Nam kể, anh chở vợ đến TP Long Xuyên (An Giang) để sinh, nhưng đi từ hướng phà Vàm Cống để đến Long Xuyên, khi đến cầu rạch Bé gặp công tŕnh đang thi công, phải đi vào đường hẹp 1 chiều trước đây, giờ phân thành 2 chiều để tránh đường thi công.
Lúc đó, anh chở vợ chạy trước, xe đi rất chậm, v́ đường đang làm, c̣n chiếc xe trộn bê tông chạy phía sau đâm tới.
Nói đến đây, anh Nam lại giàn giụa nước mắt.“Lúc ngă xuống, chiếc mũ bảo hiểm của tui bể nát, vợ tui văng ra, tui cũng bị văng ra ngoài, xe cán trúng chân phải; c̣n con tui bị văng ra xa 6, 7 m, chân phải của cháu găy luôn. Sau đó, tui nh́n sang, thấy vợ tui nằm sấp trên một vũng máu loang lỗ.
“Lúc này, tui kêu mọi người, bà con ơi
làm ơn cứu giúp vợ con tui với. Mấy người dân bảo, anh cứ lo cho anh đi. Tui trả lời, cứ để tui vậy đi, bà con hăy lo cho vợ con tui trước đi, tui sao cũng được. Lúc đó vợ tui mất luôn…”, anh Nam khóc nấc.
Cũng theo anh Nam, lúc đó anh cố gượng dậy, t́m điện thoại, nhưng chiếc điện thoại của anh đă văng mất. Ngay lúc đó, có 2 cháu nhỏ đi qua, thấy vậy, cho anh mượn chiếc điện thoại để gọi về nhà, và anh đă điện báo cho nội, ngoại biết tai nạn trên.
Sau đó anh được mấy cán bộ địa phương đưa đến bệnh viện. Lúc này anh mới hoàn hồn tỉnh lại, cảm thấy chân của ḿnh đau đớn.
Vẫn chưa biết con ḿnh bị cụt chân
Đến giờ này, anh Nam cũng chỉ biết vợ ḿnh đă mất, c̣n đứa con trai văng ra từ bụng mẹ bị dập chân phải, chứ chưa biết ǵ đến chuyện bé đă bị tháo khớp chân phải, đang phải chịu cảnh tật nguyền.
V́ vậy trong suốt cuộc tṛ chuyện với chúng tôi, anh không mong hề muốn ǵ về cho bản thân ḿnh, ngay cả sức khỏe của anh, mặc dù anh cũng bị mất 1/3 chân phải và t́nh trạng sức khỏe chưa ổn định mà chỉ mong sao các bác chăm sóc cho đôi chân của con anh được hồi phục.
“Tui chỉ có một mong muốn bây nhiêu đó thôi. C̣n sau này cha, con tui tự tạo sự sống, dù gia đ́nh tui rất nghèo và khó khăn”, anh Nam sụt sùi nói.
Mặc dù bị cụt 1/3 chân, phải điều trị, chưa biết sức khỏe ra sao, nhưng từ khi biết vợ mất, con bị dập nát chân, tinh thần của anh Nam đă suy sụp khá nhiều. Theo người nhà anh Nam, những ngày qua gia đ́nh chỉ biết động viên anh, cố gắng vượt qua, dù sao vợ cũng đă mất rồi, cố gắng sống để chăm sóc, nuôi dưỡng 2 đứa con.
Gia đ́nh mấy hôm nay đă giấu anh, không cho anh biết cháu trai bị dập nát chân phải bị tháo khớp gối, cụt chân phải. Giờ gia đ́nh và nhiều người chỉ biết cầu nguyện cho cháu qua khỏi cơn nguy kịch này.
Dù chỉ mới 32 tuổi, nhưng trông anh Nam già hơn nhiều so với cái tuổi của ḿnh, khuôn mặt đen sạm, thân h́nh gầy g̣, nhưng đôi bàn chân lại to bè v́ quanh năm lặn lội với ruộng đồng, cày sâu cuốc bẩm.
 |
Đến giờ anh Nam vẫn chưa biết bé trai sơ sinh của anh đă bị tháo khớp gối chân phải. |
Anh Nam cho biết, vợ chồng anh rất nghèo, từ ngày lấy vợ cách đây 6 năm, mẹ vợ cho vợ chồng anh 3 công đất (tức khoảng 3000m2) ở tận Mỹ Hiệp Sơn (huyện Ḥn Đất, Kiêng Giang) để dựng căn cḥi lá ở đây sinh sống và canh tác mấy công đất trên.
Thấy cuộc sống vợ chồng anh ở nơi đồng ruộng, cực khổ khó khăn, nên mẹ vợ bảo vợ chồng anh gửi con gái lớn là bé Huyền (5 tuổi) về Thoại Sơn, An Giang để bà phụ nuôi và cho cháu đi học.
“Điều kiện cuộc sống ở đây khó cho cháu đi học khó lắm, v́ vợ chồng c̣n phải đi làm thuê cho người ta, không có thời gian trông nom cho cháu đi học. Hơn nữa, sống giữa nơi đồng không mông quạnh, trường lớp học cũng khá xa nên vợ chồng mới đưa bé Huyền về cho mẹ nuôi”, anh Nam nói.
Cuộc sống khó khăn trăm bề, giờ phải mất vợ, và bản thân đang phải chịu cảnh tật nguyền, nhiều mạnh thường quân muốn thông qua các cơ quan truyền thông để chia sẻ cùng anh, nhưng khi các cơ quan truyền thông muốn anh cung cấp số điện thoại, địa chỉ cụ thể để có thể chia sẻ th́ anh Nam lại khước từ. Bởi điều anh mong muốn lớn nhất lúc này, là con trai anh được các bác sĩ nối lại chân lành lặn và khỏe mạnh trở lại.
Hồ Quang