Trước khi sinh con, vợ tôi là kiểu người đúng chuẩn phụ nữ Á Đông. Cô ấy lúc nào cũng kín cổng cao tường, ăn mặc kín đáo, lịch sự đến mức không thể chê điểm nào được. Trong suy nghĩ của cô ấy, những cô gái nào ăn mặc hở hang đều thiếu đứng đắn.
Thậm chí, khi kết hôn rồi, vợ tôi vẫn giữ cách ăn mặc như cũ. Đêm đi ngủ, cô ấy cũng mặc cả “áo nhỏ” dù nhà chỉ có 2 vợ chồng. Tôi phải khuyến khích, rồi đưa hàng loạt bài báo về nguy cơ ung thư do mặc áo nhỏ quá nhiều, cô ấy mới ngại ngùng cởi ra. Nhưng lại bắt chồng tắt hết điện đi v́ xấu hổ. Đi ra ngoài, vợ tôi luôn trung thành với quần tay, áo sơ mi, hoặc quá lắm là mặc váy công sở kín đáo.

Ảnh minh họa
Ấy vậy mà từ khi sinh con, cô ấy thay đổi đến chóng mặt. Mới đầu, v́ phải cho con ti nên cả ngày vợ tôi không hề mặc áo nhỏ bên trong. Thôi th́ khi con c̣n nhỏ tôi cũng chấp nhận được. Nhưng bây giờ, con lớn rồi cô ấy vẫn cứ thích “thả rông”. H́nh như “thả” nhiều nên cô ấy nghiện luôn hay sao ấy?
Không phải tôi chê chứ có con rồi, ngực không c̣n săn chắc như ngày xưa nên mỗi bước chân vợ tôi đi, tôi nh́n c̣n ái ngại thay. Mà nếu “thả rông” khi ở nhà, chỉ có 2 vợ chồng thôi th́ tôi cũng không đến mức cấm cản làm ǵ. Đằng này, vợ tôi chỉ mặc áo nhỏ khi đi làm. C̣n ở nhà, sang hàng xóm, đi chợ, thậm chí đi siêu thị, cô ấy cũng “no bra”, chỉ khoác thêm bên ngoài chiếc áo mỏng.
Cô ấy đi tới đâu, bao ánh mắt soi mói nh́n đến đó. Tôi thật không chịu nổi. Bao lần, tôi bảo cô ấy mặc quần áo tử tế tôi mới chở đi th́ cô ấy giăy nảy trách tôi ích kỉ. Cô ấy cho rằng đàn ông “thả rông” được, tại sao phụ nữ lại không; ngày xưa chính tôi khuyến khích cô ấy c̣n ǵ; trời nóng thế này mà mặc vào th́ chịu sao nổi… Tôi đến điên đầu với hàng loạt lí do mà vợ đưa ra.
Như tháng trước, ba mẹ tôi từ quê lên chơi. Sợ vợ vô ư trước các cụ, tôi đă dặn ḍ rất kĩ. Vậy mà, khi tôi đón các cụ về nhà, vợ tôi đon đả chạy ra đón. Nh́n cô ấy khoác vội cái áo ngoài là tôi đă hiểu, vợ tôi lại tiếp tục thói quen mát mẻ ấy. Tôi bảo vợ đi mặc áo nhỏ vào th́ cô ấy nói c̣n phải làm việc này việc kia, chưa rảnh để mặc. Tôi chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Đến tối ăn cơm xong, vợ tôi xin phép ba mẹ đi tắm. Lát sau cô ấy đi ra, mặc chiếc áo ngủ mỏng tang, tôi ngượng ngùng đến mức chẳng dám nh́n ba mẹ. Ba tôi cũng ngại nên vội bỏ lên pḥng ngủ. C̣n mẹ tôi khó tính nên cứ ḍm ngó, xét nét rồi lầm bầm ǵ trong miệng măi không thôi.
Đêm đó, tôi góp ư th́ vợ tôi lại giăy nảy lên. Cô ấy nói rằng nhà này là nhà riêng của 2 vợ chồng, chẳng nhẽ cô ấy cũng không được tự do làm điều ḿnh thích. Tôi bảo ráng vài ngày rồi ba mẹ về quê lại tiếp tục “thả”, nhưng cô ấy cũng không chịu v́… sợ nóng.
Mấy ngày hôm sau, vợ tôi tiếp tục lờ đi những lời góp ư của chồng. Cũng chẳng để ư đến sự ngại ngùng của ba chồng, mà tiếp tục “thả”. Dường như vợ tôi chẳng nhận thấy ḿnh rất vô duyên. Mẹ tôi khi xưa rất thương vợ tôi, nhưng bây giờ, tôi thấy bà tỏ vẻ ghét cô ấy thấy rơ. Bà cứ nói con gái con đứa ǵ mà đă có chồng mà cứ phô phô như thế, chẳng ra cái ǵ cả.
Lẽ ra ba mẹ tôi ở chơi với cháu khoảng hơn 1 tuần mới về nhưng các cụ chỉ ở 4 ngày đă đ̣i về. Vợ chồng tôi không cho, cứ nài nỉ măi mà ông bà không đổi ư. Cuối cùng, tôi hỏi thẳng ba mẹ rằng chúng tôi có làm điều ǵ sai để ông bà giận không? Ba tôi im lặng. C̣n mẹ tôi th́ chỉ nói: “Con đi mà hỏi vợ con!”.
Nghe mẹ nói, tôi đă hiểu hết lí do và đồng ư để ba mẹ tôi về quê. Sau đó, tôi làm căng bảo vợ phải mặc áo nhỏ cho đàng hoàng, không được “thả” nữa. nhưng vợ tôi vẫn không đồng ư. Tôi chán ngán đến tận cổ. Nhưng chẳng nhẽ lại lôi nhau ra ṭa v́ cái sở thích “quái dị” này. Tôi nên làm thế nào để vợ tự nguyện “vào khuôn khổ” đây?