Anh cô đơn, và chị cũng cô đơn, điều đó thể hiện ở ngay cái h́nh đại diện. Của chị là hoa sầu riêng, của anh là ly bia sủi bọt. Để t́m sự đồng cảm, họ lập nick fb mới, lang thang lên mạng, tám chuyện vu vơ với người này người kia, t́m kiếm niềm vui, để rồi một ngày, họ gặp nhau.
H́nh như họ sinh ra là để dành cho nhau th́ phải. Sự đồng điệu, hợp nhau trong từng suy nghĩ, mau chóng kéo họ xích lại gần nhau, trở nên thân thiết, rồi chát qua chát lại, bất kể lúc nào. Họ say mê và ngưỡng mộ nhau, nên hẹn ḥ gặp mặt.
Anh và chị đều đang sống cùng gia đ́nh, nhưng họ cảm thấy cuộc sống của ḿnh tẻ nhạt, v́ người bạn đời vô tâm, và chán ngắt. Không giống như anh và chị, hoàn hảo trong từng câu nói, sâu sắc nhẹ nhàng trong từng lời động viên, khích lệ. Từ thế giới ảo, họ quyết định bước ra đời thực, với một cuộc hẹn ở một quán cà phê. Điều này không khó, v́ cả anh và chị đều sống cùng thành phố.
Chị ăn mặc thật đẹp, hy vọng vào một cuộc nói chuyện thú vị, và đầy lăng mạn. Chị hăm hở đi đến điểm hẹn.
Chưa bước vào quán, chị phát hiện ra một người rất quen, đang ngồi gục đầu xem điện thoại. Chị bán tín bán nghi, bèn nhắn tin cho anh, th́ thấy người quen ấy trả lời chị, ngước đầu lên t́m kiếm.
Hẫng hụt, chị vội vă ra về. Th́ ra, người bạn phây hoàn hảo của chị bấy lâu nay, lại chính là chồng của chị, người mà chị coi là vô tâm, và nhạt nhẽo. Sao lại có thể như thế được, chồng chị là người chán ngắt cơ mà. Có lẽ nào, chị đă sai... và anh cũng vậy...
VietBF@sưu tập
|