Tiếng trống tang vang vọng trong không gian đặc quánh mùi nhang khói. Đám người mặc áo tang trắng đứng xếp hàng hai bên linh cữu, ai nấy đều cúi gằm mặt, từng tiếng nấc nghẹn trào ra xen lẫn những tiếng thở dài năo ruột.
Giữa lúc ấy, một bóng người mặc áo tang, dáng nhỏ nhắn, lao từ ngoài vào. Chiếc khăn trắng trên đầu cô lệch một bên, nước mắt nḥe nhoẹt trên gương mặt son phấn đă bị nḥe đi v́ khóc.
Cô lao đến ôm chầm lấy chiếc quan tài gỗ vừa đóng nắp, gào khóc thảm thiết:
“Anh ơi… Sao anh nỡ bỏ mẹ con em mà đi…”
Cả căn pḥng chết lặng.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về cô gái lạ mặt. Phía đầu kia, bà Hà, vợ chính thức của người quá cố, cũng đang mặc áo tang, đứng chết trân, gương mặt biến sắc.
Một tiếng chát vang lên.
Bà Hà bước tới, giáng một cái tát thẳng vào mặt cô gái.
“Cô là ai? Ai cho phép cô vào đây làm loạn?”
Cô gái ngẩng mặt lên, để lộ đôi mắt sưng húp:
“Em là… vợ anh ấy. Là mẹ của con anh ấy!”
Mọi người xôn xao.
Một bí mật động trời, giữa lúc tang gia bối rối.
Ông Hùng – chủ nhân của chiếc quan tài – là một doanh nhân tiếng tăm trong ngành xây dựng ở tỉnh này. Bề ngoài, ông là người chồng mẫu mực, người cha thương con. Nhưng mấy ai biết được, sau ánh hào quang đó, cuộc đời ông phủ đầy những bí mật.
Ông gặp bà Hà khi c̣n tay trắng. Hai người cùng nhau gây dựng sự nghiệp từ con số không. Bà Hà, người phụ nữ sắc sảo, quán xuyến hết chuyện gia đ́nh, đối nội đối ngoại. Nhưng khi tiền bạc và địa vị đến, ḷng người cũng đổi thay.
Nguyệt – cô gái đang khóc vật vă kia – là thư kư riêng của ông Hùng suốt 5 năm qua. Bề ngoài, cô ta chỉ là một nhân viên mẫn cán, ít nói. Nhưng ai ngờ, mối quan hệ mờ ám đă nảy sinh trong những chuyến công tác xa nhà, trong những buổi tiệc tùng khuya khoắt.
Nguyệt trẻ, đẹp, dịu dàng. Cô mang đến cho ông Hùng cảm giác được “sống lại” thời trai trẻ. Và rồi, như một kết quả tất yếu, Nguyệt mang thai.
Ông Hùng giấu nhẹm chuyện đó với bà Hà. Ông chu cấp một căn hộ cao cấp, thỉnh thoảng ghé qua thăm hai mẹ con như một kẻ trộm t́nh vụng trộm.
C̣n bà Hà? Người phụ nữ ấy không hề hay biết. Bà vẫn bận rộn với những hội nhóm phụ nữ thượng lưu, những chuyến từ thiện xa xỉ, những buổi họp mặt bạn bè. Bà tin tưởng chồng tuyệt đối – hoặc có lẽ, bà đă tự ru ngủ ḿnh bằng những niềm tin giả tạo.
Ông Hùng ra đi đột ngột trong một vụ tai nạn giao thông lúc nửa đêm. Tin tức đến như sét đánh ngang tai.
Giữa cơn hoảng loạn, bà Hà vội vàng lo tang lễ. Cô Nguyệt, nghe tin tức từ một người bạn thân làm ở bệnh viện, vội vàng bế đứa bé mới 2 tuổi đến.
Nguyệt không muốn đến. Cô sợ. Sợ bị xua đuổi, bị làm nhục. Nhưng đứng trước cảnh con ḿnh mất cha, trái tim người mẹ không cho phép cô im lặng.
Và rồi, cô xuất hiện, ôm lấy quan tài, gào khóc nức nở như một góa phụ thật sự.
Không khí tang lễ vốn đă nặng nề, giờ đây ngột ngạt đến mức có thể cắt bằng dao.
Bà Hà, mặt mày tái mét, quay sang ông Quang – bạn thân của ông Hùng – gằn giọng:
“Anh Quang, anh giải thích đi. Đây là chuyện ǵ?”
Ông Quang lúng túng. Ông ta biết chuyện từ lâu, nhưng giữ im lặng v́ “chuyện đàn ông, ai chẳng có chút lầm lỡ.”
Nguyệt siết chặt đứa bé vào ḷng, nghẹn ngào:
“Em không đ̣i hỏi ǵ. Em chỉ xin cho con trai em một chỗ đứng. Một phần hương hỏa cho nó.”
Đứa bé, khuôn mặt non nớt ngây thơ, cũng mặc áo tang nhỏ xíu. Cảnh tượng đó khiến nhiều người trong đám tang xót xa.
Một vài tiếng th́ thào vang lên:
“Con trai à? Thật ư?…”
“Trông nó giống ông Hùng ghê gớm…”
Bà Hà gần như không đứng vững. Nhưng bản lĩnh nhiều năm lăn lộn trên thương trường khiến bà không dễ dàng ngă quỵ.
Bà nghiến răng:
“Cô có bằng chứng không? Giấy tờ, xét nghiệm ADN?”
Nguyệt run rẩy lôi ra một tập hồ sơ. Bên trong là kết quả xét nghiệm ADN, xác nhận đứa trẻ đúng là con ruột của ông Hùng.
Tờ giấy như nhát dao cứa vào trái tim bà Hà.
Đám tang kết thúc. Những người dự tang rỉ tai nhau về “cô bồ nhí mặc áo tang” như kể một giai thoại.
Bà Hà đối mặt với một thực tế tàn nhẫn: chồng bà có con riêng.
Theo luật pháp, đứa trẻ kia đương nhiên được hưởng một phần tài sản thừa kế.
Khối tài sản của ông Hùng – ước tính hơn 500 tỷ đồng – không c̣n là của riêng bà và các con nữa.
Bà Hà triệu tập luật sư. Một cuộc chiến pháp lư âm thầm bắt đầu.
Nguyệt, v́ con, cũng không dễ dàng lùi bước.
Cuộc chiến giành tài sản kéo dài gần một năm.
Trong thời gian đó, những bí mật dơ bẩn của ông Hùng bị phơi bày: những khoản tiền đầu tư mờ ám, những mối quan hệ ngoài luồng, thậm chí có cả dấu hiệu tham nhũng, rửa tiền.
Tên tuổi gia đ́nh họ Hùng từng là biểu tượng mẫu mực trong giới doanh nhân, giờ trở thành tṛ cười.
Bà Hà, dù ghê gớm, cũng không thể xoay chuyển t́nh thế. Pháp luật lạnh lùng, không quan tâm đến cảm xúc. Đứa trẻ kia, nhờ tờ xét nghiệm ADN, đường hoàng được chia phần thừa kế.
Nguyệt, từ một cô thư kư nhỏ bé, một người t́nh bí mật, giờ trở thành người giám hộ hợp pháp của một cậu bé giàu có.
Hôm đó, trước khi dọn ra khỏi căn hộ chung cư mà ông Hùng để lại cho ḿnh và con trai, Nguyệt đứng trước bàn thờ ông, khẽ thắp một nén nhang.
“Em không trách anh. Cũng không oán hận. Chỉ mong anh phù hộ cho con ḿnh lớn lên mạnh khỏe.”
Cô bế đứa bé ra ngoài, ḥa vào ḍng người tấp nập ngoài kia. Cuộc đời vẫn tiếp tục, dù quá khứ vẫn để lại những vết thương không thể lành.
Ở một góc khác của thành phố, bà Hà ngồi trong biệt thự rộng lớn, lặng lẽ nh́n ra khoảng sân vắng. Tiền bạc, danh vọng, mọi thứ vẫn c̣n đó, nhưng người đàn ông từng chia ngọt sẻ bùi với bà nay đă hóa thành nắm tro tàn.
Bà nhắm mắt, thầm th́:
“Hùng ơi… rốt cuộc, chúng ta đă mất ǵ, được ǵ?”
Chỉ có tiếng gió thổi qua vườn hoa là câu trả lời.
VietBF@ sưu tập
|
|