
Tu không phải là mặc áo cà sa, tu không phải là học thuộc tụng kinh, tu cũng không phải biết rơ các vị Phật xuất xứ thế nào, tu càng không phải là bám chấp vào Pháp này Pháp kia...Đây là những việc của những người truyền Đạo, họ phải tu như thế để hướng dẫn, dẫn dắt chúng sanh diệt cái Tâm tham bằng Giới- Định-Tuệ với các h́nh tướng tu như trên.
C̣n thực tu của chúng ta là ǵ? để không c̣n khởi vọng niệm, phiền năo, chấp trước dẫn đến đau khổ v́ cái tâm tham là:
Chúng ta tu ngay trong đời sống thường ngày, đây chính là cảnh giới tốt nhất để ta tu tâm sửa tánh, mà Đạo Pháp không rời xa thế nhân là đây: tu là khi ta sống trong tà ma xấu ác ta không bị nhiễm ô, tu là trong danh lợi tham ái ta không khởi tâm tham luyến. Tu là trong sự thiệt tḥi, mất quyền lợi bản thân ta không khởi tâm sân hận oán thù, tu là không khởi tâm công cao ngă mạn khi được tán dương hay ta muốn thể hiện khoe khoang danh lợi của bản thân, để thiên hạ ngưỡng mộ ta v́ cái danh hăo...Cho nên cốt lơi Tu là phải xem cái Tâm ta đang khởi lên Ư niệm ǵ trái với Đạo, ta tịnh diệt ngay trước khi nó khởi ra cái thân và khẩu là ta đang tu.
Tu trong nghịch cảnh để rèn tâm tham, Tu trong thuận cảnh để triệt tính tham. Đạt được 2 cảnh giới này th́ bạn đă phá được mê và khai ngộ.
Khai ngộ chưa bao giờ là học thuộc lí thuyết nhồi nhét, đó chỉ là tâm tham kiến thức rồi đi doạ thiên hạ mà thôi. Ngộ là phải từ tự tánh thuần thiện của chính ḿnh, nhận biết được quy luật vũ trụ và nhân sinh, và làm thế nào để hài hoà bên trong lẫn bên ngoài.
Đạo chính là tự Chân Tâm thuần thiện xuất ra. Đạo và Tâm hợp nhất với Vũ trụ nhân sinh đó chính là Chánh Pháp.
VietBF@sưu tập