Trong một mái nhà, điều quư giá nhất không phải là tường gạch cao hay bàn ăn rộng, mà là ánh mắt biết lắng nghe nhau và giọng nói biết nhường nhịn nhau.
Thế nhưng, có những gia đ́nh – vẫn gọi nhau là “ba mẹ – con cái” suốt mấy chục năm – mà chưa từng thực sự lắng nghe nhau như hai con người.
Cha mẹ vẫn quen quát con bằng giọng của bề trên, không cần lư lẽ, chỉ cần “nghe lời”.
Con cái lớn lên, học được bao điều ở trường, ngoài xă hội, mà mỗi lần nói điều ǵ khác với cha mẹ – th́ đều bị gạt ngang: “Mày sống được mấy năm mà đ̣i dạy tao?”
Cứ thế, một cái nhà – dù vẫn đầy đủ thành viên – lại thiếu vắng thứ cần nhất: sự tôn trọng.
⸻
Nhiều người lớn thường nhầm lẫn giữa quyền làm cha mẹ với đặc quyền áp đặt.
Họ quên mất rằng: con cái không phải là bản sao của ḿnh. Chúng là một con người, với suy nghĩ, cảm xúc và giới hạn riêng biệt.
Việc sinh ra một đứa trẻ không trao cho ta quyền kiểm soát nó trọn đời.
Cũng có những người trẻ khi đă trưởng thành, thành đạt ngoài xă hội – lại quên mất rằng cha mẹ cũng có tổn thương, có tự ái, có lúc vụng về.
Chỉ v́ thấy cha mẹ lẩm cẩm, nói dai, hay quên… mà gắt gỏng, bực bội, làm tổn thương người đă hy sinh cả một đời v́ ḿnh.
⸻
Gia đ́nh – nếu không xây bằng t́nh thương và sự tôn trọng – th́ dù có sống chung, cũng chỉ như người trọ chung nhà.
Tôi từng chứng kiến một bà cụ sống với vợ chồng con trai, ngày nào cũng nấu cơm, trông cháu, dọn dẹp nhà cửa… nhưng suốt mười năm chưa từng nghe một lời cảm ơn. Chỉ cần nấu mặn hơn một chút là bị trách, quên lấy áo mưa cho cháu là bị mắng.
Người con trai vẫn tự hào: “Mẹ tôi ở cùng tôi, tôi có hiếu lắm!”
Nhưng hiếu đâu chỉ là cho ăn ở. Hiếu là biết nghĩ cho ḷng mẹ – không để người từng hy sinh v́ ḿnh phải nuốt nước mắt trong im lặng.
Cũng có những người cha – suốt một đời làm lụng, chưa từng nói lời ngọt ngào – nhưng chỉ cần con làm sai, ông sẵn sàng la to giữa mâm cơm, đập bàn bỏ đi.
Ông vẫn nghĩ ḿnh nghiêm khắc là tốt. Nhưng đâu biết mỗi lần ông gắt, là thêm một khoảng cách h́nh thành giữa cha và con.
⸻
Sự tổn thương trong gia đ́nh thường không đến từ một biến cố. Nó đến từ những điều rất nhỏ – lặp đi lặp lại mỗi ngày:
– Những câu nói bâng quơ nhưng đầy tính khinh miệt: “Thằng này dốt như mẹ mày!”, “Biết ǵ mà căi?”, “Tao là cha mày!”
– Những lần im lặng không giải thích, không xin lỗi, chỉ bỏ đi rồi để mọi người tự hiểu.
– Những mâm cơm ăn trong lạnh lẽo, nơi tiếng chén đũa nhiều hơn tiếng hỏi han.
– Những câu chuyện chỉ có chê bai, chỉ trích, không một lời khích lệ, không một lời ngợi khen.
Từng chút, từng chút như thế, t́nh thân ṃn dần. Người thân thành… người dưng trong ḷng nhau.
⸻
Tôn trọng nhau trong gia đ́nh – không phải điều ǵ lớn lao. Nó bắt đầu từ những điều rất nhỏ:
– Khi con nói, hăy lắng nghe như thể bạn đang nghe một người bạn quư trọng.
– Khi cha mẹ mệt mỏi, đừng nói “có vậy mà cũng than”, mà hăy nói: “Con thấy rồi, để con phụ một tay.”
– Khi bất đồng, đừng hơn thua đúng sai, mà hăy cố gắng hiểu nhau hơn.
– Khi yêu thương, hăy nói ra. Khi thấy sai, hăy góp ư bằng sự tử tế.
⸻
Có những người, ra ngoài cả xă hội tôn trọng – nhưng về nhà lại buông lời vô tâm với người thân nhất.
Có những người nói chuyện với bạn bè nhẹ nhàng, lịch sự – nhưng nói với cha mẹ th́ cụt lủn, khó chịu.
Có những người chỉ biết thể hiện ḷng tốt ngoài phố – nhưng lại để sự nóng nảy và lạnh nhạt ở lại trong nhà.
Nhưng bạn biết không, gia đ́nh – mới là nơi quyết định nhân cách của một người.
Tôn trọng trong gia đ́nh không chỉ giúp giữ được ḥa khí. Nó dạy con cái biết yêu quư bản thân và người khác. Nó giúp cha mẹ già đi trong thanh thản. Và giúp chúng ta – mỗi người – không phải ân hận khi một ngày nào đó, có người thân không c̣n nữa để ḿnh nói lời tử tế.
⸻
Viết cho những người từng khóc sau một bữa cơm gia đ́nh.
Viết cho những ai từng nói “mẹ không hiểu con” rồi bỏ đi trong im lặng.
Viết cho những người làm cha mẹ – nhưng vẫn đang loay hoay học lại cách yêu thương con bằng sự tôn trọng.
Nếu bạn c̣n một mái nhà – hăy ǵn giữ nó bằng cách cư xử với nhau như những con người – chứ không phải như những vai diễn mặc định.
Thương chưa đủ – phải biết tôn trọng.
VietBF@sưu tập