Cụ bà ở Sài G̣n suốt 10 năm nay âm thầm đi “săn” vải vụn để may thành chăn tặng người nghèo. Món quà của cụ đă mang hơi ấm đến cho những mảnh đời khó khăn. Gần 80 tuổi, cụ vẫn miệt mài may chăn mỗi ngày.

Trời Sài G̣n chuyển lạnh, mẹ con bé Minh - quê ở tỉnh Phú Yên, đang điều trị tại Bệnh viện Ung Bướu TP.HCM - lại lấy chiếc chăn vải có màu chấm bi ra đắp.
Nhờ chiếc chăn vải có phần lạ mắt này, mẹ con bé Minh đă vượt qua được bao đêm lạnh ở bệnh viện.
Tôi ṭ ṃ hỏi về “lai lịch” của chiếc chăn vải, bé Minh cho biết: “Chăn của d́ Tư cho con đó chú”. Ở dăy giường bệnh liền kề, nhiều đứa trẻ khác đưa cánh tay yếu ớt lên khoe: “Con cũng có chăn d́ Tư nè”.
Đêm xuống, ở Bệnh viện Ung Bướu TP.HCM, không khó để bắt gặp h́nh ảnh bệnh nhi đang được ủ ấm trong những chiếc chăn vải đầy màu sắc. Những chiếc chăn này đều có chung một địa chỉ “chăn của d́ Tư”.
Chị Nguyễn Thị Minh Hải - quê tỉnh Quảng Ngăi, nhiều năm điều trị tại Bệnh viện Ung Bướu TP.HCM - cho biết, thỉnh thoảng, có một cụ bà gần 80 tuổi cùng con cháu của ḿnh mang chăn và quà vào bệnh viện tặng các bệnh nhi. Người nhà bệnh nhân vẫn hay gọi cụ bà này là d́ Tư.
D́ Tư là cụ bà Phan Thị Ngọc, nhà ở đường Phan Văn Hân, P.17, Q.B́nh Thạnh, TP.HCM. Chiều muộn, ghé thăm nhà cụ Ngọc, từ bên ngoài, chúng tôi đă nghe tiếng máy may lách cách đều đặn vang lên. Ngồi ở bàn máy may là một cụ bà tóc đă bạc trắng nhưng từng đường kim, mũi chỉ vẫn c̣n rất tinh xảo.
Tiếp chúng tôi, cụ Tư Ngọc cho biết, cụ đang gấp rút làm thêm mấy chiếc chăn vải để gửi tặng đồng bào nghèo ở Tây Nguyên.
Cụ lo mùa lạnh đă đến nhưng người dân ở vùng sâu vùng xa vẫn c̣n thiếu thốn. Chiếc chăn vải là tấm ḷng của cụ gửi đến những vùng đó, mong sẽ giúp họ chống chọi với giá rét.
Chiếc máy may vẫn gơ nhịp đều đặn trong căn nhà nhỏ. Cụ bà tỉ mẩn từng đường kim, mũi chỉ.
Cụ nói, khó nhất khi may chăn từ vải vụn là giữ chắc các mối chỉ. Trẻ em ngủ thường hay đạp, cựa quậy nên vải rất dễ bung ra. Muốn chiếc chăn sử dụng được lâu, phải đạp đường chỉ cho chắc chắn.

Cách đây hơn 10 năm, có một đoàn từ thiện đi phát quà cứu trợ ở vùng băo lụt nói người dân ở đó đang rất cần quần áo và chăn. Sẵn có máy may ở nhà, cụ đến chợ và các tiệm may xin vải vụn về, ngồi thâu đêm cắt ráp thành những chiếc mền để gửi đến vùng thiên tai.
“Tui làm riết thấy quen tay, rồi gắn bó với công việc này luôn. Ḿnh bỏ ra chút công sức nhưng giúp những người khó khăn có thêm chút hơi ấm trong mùa lạnh, cũng vui” - cụ Tư Ngọc nói.
Từ những chiếc chăn ban đầu được trao đến tay đồng bào bị băo lụt, cụ Tư Ngọc nhận ra, nhiều người ở các vùng khó khăn vẫn đang cần chăn vải để sưởi ấm. Thế là cụ Tư Ngọc tiếp tục “săn” vải vụn về may chăn.
Ban đầu, cụ bỏ tiền ra mua vải vụn với giá hơn 50.000 đồng/bao. Nhiều người ṭ ṃ, không biết cụ mua vải vụn làm ǵ; về sau, biết được việc làm ư nghĩa của cụ Tư Ngọc, họ đă chở vải vụn đến tận nhà tặng cụ.
“Bây giờ th́ tui có nguồn nguyên liệu miễn phí để may chăn chứ hổng c̣n đi mua như trước kia nữa. Mới sáng nay, cũng có người chở đến cho mấy bao. Nhiêu đây vải cũng làm được mấy cái chăn cho bọn trẻ” - cụ Tư Ngọc khoe.
Vừa nói, cụ Tư Ngọc vừa lôi mấy bao vải ra, phân vải theo từng loại, từng màu. Trong một bao, có đến hàng trăm loại vải với nhiều màu khác nhau. Ngoài việc khéo léo, người thợ may cần phải có óc thẩm mỹ, phối vải một cách hài ḥa để cho ra chiếc chăn đẹp mắt.
Điểm đến thường xuyên nhất của những chiếc chăn vải là trẻ em nghèo đang điều trị tại Bệnh viện Ung Bướu TP.HCM, phụ nữ nghèo ở các vùng khó khăn. Ngoài tặng chăn, nhiều năm qua, cụ Tư Ngọc c̣n dành dụm tiền lương hưu tặng bệnh nhi và các hoàn cảnh khó khăn.