Nhưng.. tất cả đă thuộc về quá khứ và chỉ có giá trị trong quá khứ..
Phạm Diễm Hương
Bà Khuê
Cũng đến hai năm chưa gặp bà, nhưng tôi biết bà vẫn mạnh giỏi, vẫn làm những công việc bà ưa thích. Đôi lúc nh́n h́nh của bà chụp chung với cácbạn, tôi muốn điện thoại hoặc viết email cho bà, nhưng khi định nhấc điện thoại,hay bắt đầu gơ email, tôi lại thôi.
Chúng ta là bạn hàng xóm từ lúc nhỏ, lại cùng trường, cùng lớp suốt bậc Trung Học, sự cảm mến cũng lớn dần theo thời gian. Nhưng tất cả đă thuộc về quá khứ và chỉ có giá trị trong quá khứ.
Hiện tại, chúng ta đă có gia đ́nh, t́nh nghĩa, đạo đức vợ chồng, con cái, cháu chắt ràng buộc, chúng ta đă được đặt vào một khuôn phép của nhân cách. Những ǵ lương tâm mách bảo có thể làm tổn hại nhân cách đó, chúng ta phải lắng nghe và ngừng lại. Tôi đă vẫn nghe và tuân thủ từ nhiều năm qua.
V́ điều tôi muốn viết cho bà không phải là lời khuyên giữ ǵn sức khoẻ, để tránh bệnh tật của tuổi già, hay khoe bà một chậu hoa đẹp, hoặc tặng bà chậu ớt Mễ cay xè, mời bà đến lấy!. Điều tôi muốn bày tỏ thuộc lănh vực nghệ thuật, được phủ bằng tấm voan mỏng tinh khiết của ân t́nh thuở thanh xuân. Ân t́nh cũ đó cứ nhấp nhổm chân trước chân sau, giữa lằn ranh quá khứ và hiện tại.
Lần này, cũng có những đắn đo như bao lần trước. Tôi cũng tự vấn lương tâm, tự soi rọi tâm tư của ḿnh,và trong khoảnh khắc b́nh an nhất, trong suốt và tinh anh nhất của lư trí, tôi viết nhanh thư này, sẽ bấm “send” và không cần đọc lại.
Bà Khuê ạ , bà phải đồng ư với tôi là chúng ta đă có một thời thanh xuân đẹp đẽ và vô cùng quư báu, đúng không? Tôi nhớ lúc xem bảng niêm yết tên thí sinh thi đậu vào Đệ Thất trường Trung Học Công Lập Phan Chu Trinh Đà Nẵng, thấy tên ḿnh ở gần đầu bảng, tôi không vui bằng thấy tên bà kế tiếp tên tôi, v́ tên của hai chúng ta cùng vần K. Tôi len khỏi đám đông định chạy về baó tin cho bà, th́ thấy bà nắm tay ông cụ hớt hải đi vào sân trường, tôi giơ hai tay quơ quơ trong không khí làm dấu cho bà và la toáng lên: “Hai đứa ḿnh đậu rồi!” Bà mở to mắt bẽn lẽn nh́n tôi, c̣n ông cụ xoa đầu tôi tươi cười: “Chaú cũng đậu hở? Thế th́ mỗi sáng cháu sang đi học chung với Khuê nhé!” Tôi sướng rơn, trái tim của chú bé 11 tuổi đầu, bỗng đập sang nhịp của người lớn. Tôi không ngại đạp xe đạp đến trường, ngay cả đi bộ cũng vậy, v́ mấy năm tiểu học, tôi đă từng xách chiếc ghế con, theo gánh đậu hũ nước đường của mẹ ngang dọc xóm trên, xóm dưới, th́ đi bộ một đỗi ngắn để đến ngôi trường cao quư, chẳng nhằm nḥ ǵ cả. Thế nhưng được đi học chung với bà, quả là nguồn hạnh phúc vô biên.
Tôi nhớ hôm trường ḿnh khai giảng, tôi được mẹ dắt sang nhà ông bà cụ của bà, hai bên nói ǵ tôi không rơ, chỉ biết từ đó, suốt năm Đệ Thất chúng ta đi học chung, về chung, làm bài tập chung. Hai đưá ḿnh thay phiên nhau đứng nhất nh́ trong lớp.
Bà biết tôi nhớ ǵ nhất trong thời gian này không? Tôi nhớ tôi với bà ngồi ở băng ghế sau chiếc xe Traction đen cùng ôn lại bài. Xe chạy, gió thổi tung mái tóc “cum bê” của bà, thỉnh thoảng vài sợi tóc ngắn tung tăng trước mắt tôi, tôi cứ để vậy v́ ngửi được mùi xà pḥng thơm.
Sang đến Đệ Lục tôi bị đổi sang lớp toàn nam sinh. Thế là chúngta học khác lớp, khác giờ. Nhưng v́ vậy mà t́nh cảm tôi dành cho bà mỗi năm càng thêm háo hức và nồng ấm.
Sau khi đậu Trung Học Đệ Nhất Cấp, lên Đệ Tam tôi chọn ban B, bà chọn ban A. Tôi có dịp giúp bà giải mấy bài toán khó. Ngồi cạnh bà, tôi giảng thật lâu, từng chút một, bà vừa nghe, vừa mân mê mấy sợi tóc, lúc này đă dài đến lưng. Thỉnh thoảng bà vắt tóc qua vai trái, rồi vai phải, những lần như thế, hương tóc thơm lại đậu ở mũi tôi thật lâu.
Năm tụi ḿnh học Đệ Nhị Cấp, xảy ra biến cố Tết Mậu Thân, bọn nam sinh tụi tôi qua một đêm, đă trưởng thành rất nhiều. Riêng tôi, cảm nhận được ư nghĩa thực sự của môn công dân giáo dục dạy về ḷng yêu nước, về trách nhiệm của người dân đối với quốc gia.
Nhưng âm ỉ và song hành với t́nh cảm thiêng liêng đó, là một hạnh phúc lăng mạn, ngoài tầm tay. Tôi không thề quên h́nh ảnh của bà mong manh trong buổi trưa đứng chờ xe tại sân bay Phú Bài, khi chúng ta làm xong công tác xă hội sau biến cố Mậu Thân. Tóc bà dài, bị gió cuộn rối mù, bà đứng bên tôi vừa vuốt tóc, vừa than thở: “Không biết cái kẹp ba lá tui bỏ đâu t́m không ra!” Tôi chẳng biết nói ǵ, tóc bà theo chiều gió vừa phủ vừa mơn man vào mặt tôi. Tôi đă ước, gió cứ thổi theo chiều này măi.
Đệ Nhị, Đệ Nhất là hai năm khó chịu nhất trong đời học sinh của tôi. H́nh như lúc đó bọn nam sinh cùng khoá và mấy ông trên lớp, mới nhận ra sự hiện hữu của bà. Bọn họ như lên cơn sốt, mỗi buổi sáng trước khi vào lớp, hay giờ ra chơi, thậm chí giờ tan học, các ông tướng ấy chen lấn nhau để có chỗ tốt nhất, có thể chiêm ngưỡng bà. Tôi cố nghe xem các ông ấy b́nh luận ǵ về bà. Tim tôi đập th́nh thịch, chỉ sợ họ nhận ra mái tóc, mà ở một nghĩa nào đó, tôi đă tự nhận là của riêng ḿnh, từ thuở tóc c̣n rất xanh, thời “cum bê” đung đưa khờ dại.
Đến hè năm Đệ Nhất, đang học thi túi bụi, một hôm Long, tên bạn thân hỏi: “Khang, hồi Đệ Thất mi đi học chung với bà Khuê hả? mi có thân với Khuê không?” Tôi ấm ứ: “Ờ, cũng thân!”; “Mi giới thiệu cho tao được không?” Tôi chưa biết trả lời thế nào, th́ nó xuống nước: “Mi làm ơn giới thiệu tao với Khuê nghe. Bữa trước, Khuê đứng dưới nắng, trời gió, tóc bay tứ tung, Khuê cuống quưt đưa hai tay…bắt tóc. Đẹp quá!” Tôi trợn mắt: “Ê, không phải một ḿnh mi thấy đẹp nghe, cả trường đều thấy, trong đó có tao!” Long tâm sự: “Tao để ư Khuê từ lâu rồi, Khuê là con nhà giàu, học giỏi, nhưng đơn giản, hiền lành. Nhiều khi tao nghĩ, chắc ǵ Khuê chịu ḿnh, chắc ǵ đến phiên ḿnh nhưng mê th́ vẫn mê, phải không?”Tôi cười bảo nó: “Đúng rồi, mi xếp hàng sau tao rồi. Thôi học đi cha, ráng thi cho đậu, chứ rớt là khoác chiến y đó.” Long trả lời thật bất ngờ: “Đậu rớt ǵtao cũng nhập ngũ!”
Tôi chưng hửng nh́n thằng bạn thân. Hồi nào tới giờ, nó ít nói, chăm chỉ, cần cù, đă có không ít lần Long thổ lộ nó sẽ cố học đế xin học bổng đi du học. Bây giờ nó thay đổi ư kiến, tôi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao mi có quyết định này!”; Long thản nhiên:“Gia đ́nh d́ tao bị chôn sống hồi Mậu Thân. Họ chết tức tưởi lắm! Tao chịu khôngnổi!” Tôi bàng hoàng, học cũng không vô. Hôm đó, tôi dắt Long sang thăm bà, nhớ không?
Tôi biết t́nh cảm của bà đối với bạn bè thật đẹp, thật b́nh đẳng và nhẹ nhàng. Bà không nhận nhưng không ngăn cản những t́nh cảm đặc biệt bọn nam sinh chúng tôi dành cho bà. Cái đó mới chết những thằng yêu thầm trộm nhớ nhưng đắm đuối như tôi và Long.
Tất cả chúng ta đều đậu Tú Tài phần Hai. Bà ra Huế học Sư Phạm, tôi có học bổng qua Đức, Long cũng có học bổng của Đức, nhưng nó từ chối và quyết định nhập ngũ. Trước khi chia tay để vào quân trường, Long có nhắc đến bà, hắn nói diễu: “Chắctao không có duyên nợ với Khuê rồi. Nhưng hễ mi có thành gia thất với Khuê, mi nhớ cho tao mượn cái đuôi tóc nghe!” Tôi nhớ tôi đă nhảy như đụng ổ kiến lửa: “Êmày, nhè bửu bối của tao mà đ̣i chia hả?” Nhưng Long không buông tha: “Tao nói thiệt đó, nếu Khuê là vợ mi, nhớ xin bả cho tao cái đuôi tóc!”.
Chuyện thời trẻ vừa vui, vừa liều mạng và cũng đáng yêu phải không bà?
Một thời gian sau, tôi qua Đức, và không nghe tin ǵ về Long cùng các bạn nữa. Ngay cả tin tức về bà, tui cũng mù tịt luôn.
Sống ở đâu th́ quen đó. Nhưng đời sống ở xứ người, ngoài việc học ngôn ngữ mới, phải làm quen với phong tục tập quán lạ lẫm, c̣n có khoản thiếu thốn t́nh cảm quê hương. Hai năm đầu tôi vất vả lắm, có lúc định bỏ về nước, quỳ xuống xin cưới bà làm vợ rồi ra sao th́ ra. Nhưng cũng may, những khoảnh khắc yếu đuối ấy đă qua rất nhanh, và tôi b́nh tĩnh trở lại. Gánh đậu hũ nước đường của mẹ tôi, tiếng kĩu kịt của đôi quang gánh oằn trên đôi vai gầy, h́nh ảnh thằng em út xách ghế theo mẹ… đă thúc đẩy tôi vừa học vừa kiếm thêm tiền, phụ với khoản tiền dư của học bổng, gửi về giúp mẹ lo cho các em. Trong hoàn cảnh hẩm hiu này, tôi gặp được vợ tôi. Người phụ nữ Đức có tâm hồn Việt Nam, rất dịu dàng và đạo hạnh. Nàng cũng có mái tóc dài như bà. Tôi t́m thấy ở nàng quăng đời thanh xuân của ḿnh. Tôi b́nh an trong đó và mạnh dạn đi tới.
Năm 75, miền Nam thất thủ, tôi và một số bạn hữu du học ở các nước t́m cách liên lạc về nhà, nhưng Việt Nam lúc đó bị phủ kín bởi tấm màn đen kịt. Chúng tôi mất ăn mất ngủ, dơi mắt hướng về quê nhà. Tin tức về những chuyến tàu từ Việt Nam bất chấp sóng gió đang tràn ra biển t́m Tự Do lan rộng. Chúng tôi hộc tốc đi t́m bạn bè thân nhân.
Kể sao cho xiết nỗi niềm thương nhớ lo âu của tôi khi nghĩ đến Khuê và Long cùng các bạn đồng khóa, đồng môn!.
Sau hơn 20 năm xa cách, chúng ta t́m được nhau, ôn chuyện xưa, kiểm điểm bạn c̣n, bạn mất. Tôi c̣n Khuê, nhưng chưa t́m được Long. Ngày t́m được bà tôi đă khóc v́ vui, nhưng nh́n ảnh bà với mái tóc dài xưa cũ, tim tôi thực sự thổn thức v́ hạnh phúc. Tôi nhớ ngay mái tóc được cột phía sau, hay được vắt qua một bên, như lả lơi chờ cơn gió tinh nghịch hất tung lên, và bà sẽ cuống quưt quơ quào gom tóc lại giữa những ngón tay...
Nhớ mái tóc của bà, tôi lại thương Long, không biết số phận nó thế nào. Tôi liên lạc được gia đ́nh Long, nhưng họ cũng bặt tin nó từ mấy chục năm nay. Tôi không có cơ duyên để giữ đuôi tóc của bà cho nó, như nó đă dặn, nhưng lại cứ hy vọng bà vẫn giữ mái tóc, để mỗi lần nắng lên, gió lên, tôi sẽ nghĩ đến bà, và chúng ta sẽ đứng giữa trời, tóc bà theo chiều gió sẽ tung lên rối mù và mơn man trên mặt tôi, và cả Long nữa. Tôi muốn khẩn cầu bà điều này, nhưng không dám.
Tuần trước, xem ảnh của bà, mái tóc đă được cắt ngắn. Khuê ơi, bà vẫn là Khuê ngày trước, vẫn tươi cười trong nắng, nhưng tóc đă thôi bay!. Không c̣n đuôi tóc quấn giữ Long, Long bị vuột trôi sâu vào quá khứ. Và ân t́nh cũ của tôi cam phận với vị trí của nó.
Khuê ơi, cho dù bây giờ tóc đă thôi bay như trong những ngày đứng gió, nhưng chẳng bao giờ tôi quên được cảm giác những sợi tóc dài của Khuê nương theo gió, đùa giỡn mơn man trên mặt tôi.
Bạn bà.
Khang.