Đó là câu càm ràm cửa miệng của anh chồng mỗi lần vợ đi ăn ốc nút. Đây là loại ốc dèm dẹp, tṛn tṛn, trơn láng, nhiều màu, h́nh thể nhỏ xíu giống hột nút (cúc) áo nên người Quảng Ngăi quê tôi kêu là ốc nút.
Nói là “càm ràm” vậy chớ chị vợ vẫn hiểu đây là lời… mắng đầy t́nh thương mến thương. Anh em th́ bảo mầy “chửi yêu” kiểu đó vợ mầy nó đi ốc nút miết. Chồng cười: “Kệ! Nhà êm th́ bếp ấm. Giữ riết bả ở nhà làm ǵ. Để bả đi giao lưu… ốc nút cho thoải mái”.
Nàng thiết tha, kệ ăn cho vui mà. Cầm ḷng không đậu, tôi ngồi xề xuống. Tôi đâu biết cái lần “ngồi xề” xuống ấy, hồn tôi từ đó đă thuộc về ốc nút!
Cái giống ốc nút thiệt lạ! Ḿnh mẩy chút xíu như cái đầu que tăm nhưng khi thành món xào sả ớt th́ có sức hấp dẫn vô cùng. Anh chồng kể: “Nói đâu xa, ngay như tôi đây, một thầy giáo có cả ngàn đứa học tṛ cũ, vậy mà cũng “ngă ngựa” trước những con ốc bé tẹo. Lần đầu vợ rủ ăn ốc nút, tôi “x́” một tiếng dài như đoàn tàu lửa. Lần sau vợ rủ tiếp, tôi nói ǵ chớ ốc nút là anh xin rút”.
Vẫn là mạch chuyện của anh chồng. Nói thật, nh́n vợ ăn ốc nút, tôi thấy chóng mặt. Ăn ǵ mà tay lia miệng lịa. Tay trái bốc con ốc lên. Tay phải châm đầu gai quưt vô miệng ốc. Ngón cái và ngón trỏ tay trái khẽ xoay ngược một chút. Ḿnh con ốc nhỏ xíu bị lôi ra, dính trên đầu cây gai rồi “xẹt” vào miệng nàng. Động tác ăn ốc của nàng nhanh như tia chớp.
Lần thứ ba th́ đúng là nhứt quá tam, nàng thiết tha, kệ ăn cho vui mà. Cầm ḷng không đậu, tôi ngồi xề xuống. Tôi đâu biết cái lần “ngồi xề” xuống ấy, hồn tôi từ đó đă thuộc về ốc nút! Lúc đầu tôi vụng về lắm, bốc con ốc mà rớt lên rớt xuống. Châm gai vô miệng ốc không châm, lại châm vào tay đau điếng. Vợ tôi cười rất… cà khịa, nói đau đớn sẽ dẫn đến thành công.
Tôi ngoáy cây gai tới mức bể con ốc mà chẳng thấy thịt ốc đâu cả. Vợ tôi mở… lớp đào tạo ăn ốc cấp tốc ngay tại “hiện trường”. Nàng nói anh lần đầu làm chuyện ấy nên phải hết sức b́nh tĩnh, đừng có run bần bật như vậy. Nàng hướng dẫn tôi từng động tác một. Tôi nghiêm cẩn làm theo. Bóp nát ba con, đánh rơi xuống sàn nhà bốn con, làm bể miệng tám con th́ tôi ăn được. Vợ dặn anh nuốt từng con sẽ không ngon. Cứ ngậm cho hương ốc lan và ngấm trên mặt lưỡi cái đă. Chờ cho đủ năm sáu con hăy nhai. Ăn như vậy anh mới “đọc” được tinh hoa và thần thái của ốc nút. Ngoài cái vị ngọt thơm bùi béo, hổng chừng anh c̣n nghe cả mùi biển trong từng con ốc ấy chứ.
Tôi vừa lể ốc, vừa thưởng thức, vừa gật gù khen vợ nói đúng. Nàng phấn khích, cười trong veo như vỏ ốc, giọng nói ngọt như thịt ốc, mắt lấp lánh tự hào như vừa “dụ” được một tín đồ vào “thánh đường” ốc nút. Nàng nói thấy chưa? Ốc nút luyện cho anh đức tính b́nh tĩnh, thao tác chính xác, tỉ mỉ, biết quư trọng và nâng niu cái ngon ẩn chứa trong ḷng cát biển. Chưa hết, ăn ốc nút không sợ bệnh gút v́ đạm ít mà cái ngon của ốc th́ như mưa dầm thấm lâu. Cũng chưa hết, ăn ốc nút trút muộn phiền nữa đấy. Vừa ăn vừa san sẻ cho nhau buồn vui ấm lạnh cuộc đời, kể chuyện nhà chuyện cửa, chuyện xây tổ ấm, chuyện dạy… chồng dạy con. Cứ ăn ốc nút cùng chị em hàng xóm về là mặt mũi em tươi như hoa. Ốc nút mười ngàn một lon chớ mấy anh. Buồn buồn rủ chị em trút vài lon ốc ra mâm xào là tuôn trào cảm xúc ngay.
Tôi cười, nói em “diễn thuyết” về ốc nút thiếu hai điều. Vợ bĩu môi: “Thiếu sao được! Em thâm niên trên 20 năm ốc nút rồi nghen”. Tôi nói, điều thứ nhứt là ốc nút giết thời gian: Nói đi một chút mà em lút cả buổi. Thứ hai là, bữa nay em nói chuyện văn vẻ bay bổng lắm. Anh nghĩ, ăn ốc nút có thể thành… nhà văn nữa đó.
|