Tôi từng có một mối t́nh kéo dài 4 năm, cũng đă tính chuyện gắn bó trọn đời. Nhưng thời gian qua đi, tôi cảm nhận anh ấy là một người đàn ông không có chí tiến thủ, lúc nào cũng bằng ḷng với những ǵ ḿnh đang có. Mà thực tế, người cũ của tôi chỉ có một cuộc sống b́nh thường, thu nhập chi tiêu đi rồi chỉ dư ra chút đỉnh. Thấy bạn bè toàn lấy chồng giàu, tôi lại càng nản. Ngày càng có nhiều vấn đề bất đồng quan điểm nên tôi và anh ấy chia tay.
Chấm dứt chuyện t́nh 4 năm đó không lâu th́ tôi quen Phan qua mạng xă hội. Anh chủ động làm quen, tán tỉnh tôi. Gia đ́nh Phan khá giả, anh là công chức nhà nước nhưng kinh doanh thêm mảng bất động sản. Ở tuổi 32, Phan đă có trong tay nhiều ngôi nhà ở Hà Nội.
Qua vài lần đi chơi, tôi đă thấy ưng Phan. Cộng với điều kiện kinh tế quá tốt nên tôi “đổ” ngay khi anh vừa mới “cưa”. Và chỉ sau 3 tháng yêu nhau, chúng tôi quyết định làm đám cưới. Người thân, bạn bè ai cũng khen tôi tốt số, vớ ngay được anh chàng vừa tử tế, vừa giàu có. Sau đám cưới được tổ chức linh đ́nh, tôi chuyển về sống cùng nhà chồng. Nhà Phan có một người chị gái đă đi lấy chồng, giờ chỉ c̣n bố mẹ và chúng tôi sống trong nhà. Tôi cũng may mắn khi có bố mẹ chồng tâm lư, nhờ vậy cuộc sống làm dâu khá dễ thở.
Vừa kết hôn được vài hôm th́ chồng tôi nhận quyết định đi công tác miền Nam cả tháng trời. Tôi buồn lắm nhưng công việc của anh như vậy th́ biết làm sao. Ngày anh đi, hai vợ chồng ôm hôn thắm thiết, bịn rịn lắm. Tôi dặn anh nhớ giữ ǵn sức khỏe, c̣n anh nói nhớ tôi rất nhiều. Khoảng 2 ngày th́ tôi và Phan Facetime 1 lần v́ anh nói bận, phải họp nhiều nên mệt.
Thoáng cái chồng tôi đă đi được 3 tuần. Đêm hôm ấy đang ngủ, tôi chợt tỉnh dậy v́ thấy khát nước. B́nh nước trong pḥng đă hết nên tôi đi xuống pḥng khách lấy. Khi đi ngang qua tầng 2, tôi khựng lại v́ nghe thấy cuộc tṛ chuyện của bố mẹ chồng, chắc ông bà quên chốt cửa nên cửa vẫn mở he hé: “Mai bà gọi cho thằng Phan đi nhé, bảo nó sắp xếp về nhà chứ đi cũng gần 1 tháng rồi, trốn tránh măi như thế này không được đâu.
Dù nó không thích vợ nó th́ cũng phải cố gắng đẻ cho ông bà 2-3 đứa cháu, không thể tuyệt tự được. Bao nhiêu lâu mới cưới được con bé Xuân, tôi thấy nó cũng là đứa biết điều. Cưới được nó về họ hàng, làng xóm, đồng nghiệp của thằng Phan đỡ nói ra nói vào hẳn. Chuyện thằng Phan trước sau ǵ cái Xuân cũng biết thôi, bà phải giục chúng nó đẩy nhanh việc sinh con lên”. Tôi biết nghe lén là không đúng, nhưng những lời bố chồng nói khiến tôi không thể dừng lại. Tiếp lời, mẹ chồng tôi than thở: “Tôi biết rồi, gọi suốt mà nó có chịu về đâu. Nó bảo nói dối vợ đi công tác 1 tháng nên đúng 1 tháng nó mới về”.
- “Thế giờ nó đang ở đâu?”.
- “Th́ ở chỗ thằng kia chứ c̣n ở đâu nữa!”.
- “Để mai tôi gọi cho nó, cứ làm sao về đây cho đến khi vợ nó có bầu rồi nó muốn đi đâu th́ đi”...
Nghe đến đây người tôi run lên bần bật, hóa ra Phan và cả gia đ́nh anh đă lừa dối tôi. Sự thật là tôi được cưới về đây chỉ để giúp nhà anh “che mắt thế gian”, để sinh cháu nối dơi, c̣n anh không yêu tôi, không thích phụ nữ.
Tôi như ngă khụy, lê từng bước chân quay trở lại pḥng rồi thức luôn tới sáng. Tôi hận anh ta vô cùng v́ đă đẩy tôi vào sự chua chát này, nhưng cũng trách bản thân đă quá vội vàng trong chuyện t́nh cảm, để rồi phải nhận cái kết đắng cay.
|