Chị đi trước, lưng áo đẫm mồ hôi, mái tóc dài cột vổng đong đưa theo bước chân nhún nhảy, đến bến đ̣ ngoái lại thấy anh c̣n loay hoay với giỏ bắp mới hái. Đ̣ cập bến, tiếng máy nổ phành phạch ồn ă một khúc sông.
- Đ̣ qua rồi, anh về đi! - Chị cười, giơ tay vẫy vẫy.
- Bắp mới hái trên biền - Anh đưa cái giỏ nặng trịch nh́n chị âu yếm - Xách nổi hông? Nói má anh gửi lời hỏi thăm, cuối tháng này xong việc anh qua chơi.
Chị quay đi nh́n khúc sông mù mịt khói.
- Anh đừng qua... má không vui.
- Ừ… vậy - Giọng anh như gió thoảng, buồn thiu.
Anh đứng nh́n chị xuống đ̣, cuộn khói đen ś phụt ra, phành phạch bay là là trên sông. Con đ̣ chật kín người tṛng trành trong chiều muộn, ra giữa ḍng anh c̣n thấy chị ngoái lại cười, đôi môi bậu khi cười cũng buồn rượi.
Đ̣ chạy dọc băi Bói, chiếc áo màu cánh gián của chị nḥa dần rồi mất hút. Chị và anh, như những đứa trẻ nơi này, sinh ra và lớn lên bên bến sông. Nhà chị cách nhà anh một quăng đồng và con sông rộng. Anh có họ đằng nội với chị. Hồi nhỏ mỗi năm vào ngày giỗ hội anh lại theo má qua sông, c̣n nhớ ngày đó chị là con bé gầy nhom, môi hồng tươi hay cười. Lần nào thấy anh qua cũng lăng xăng bắt anh làm cho con diều cong cong thả đồng. Vậy mà giỗ hội năm đó anh không c̣n thấy con bé lăng xăng nữa, lúc má con anh sửa soạn về, con bé ra chào, anh sững sờ đứng ngó trân trân. Con bé gầy nhom ngày nào giờ phổng phao, đằm thắm, mặn mà. Anh nh́n con bé, mắt bỗng dờn dợn chẳng dám nh́n lâu.
- Anh Hai ơi! - Tiếng con Út gọi.
Anh nấp sau vạt bắp tủm tỉm cười nh́n con Út chạy quanh, một lúc nghe bước chân lại gần, thấy anh nó phá lên cười:
- Anh Hai ngồi đây mà em t́m muốn chết!
- Ủa, tưởng em lên biền cắt cỏ chớ, t́m anh chi vậy?
- Má biểu t́m - Con Út hạ giọng - Má nói đưa chị Lành ra bến rồi về chớ ở chi ngoài đó.
Anh lặng thinh nh́n bến đ̣ chiều vắng hoe. Chuyến chị lên là chuyến cuối, đ̣ về neo bến bên kia. Con Út len lén nh́n anh Hai, gương mặt anh nó trong chiều muộn buồn thiu, ráng chiều in xuống sông, hắt lên gương mặt lấp loáng.
Trong nhà con Út thương anh Hai nhất, ba má đẻ bầy con, có ḿnh nó con gái. Anh Ba, anh Tư, anh Năm lên thành phố trọ học rồi kiếm việc làm thêm, mỗi năm chỉ về vào kỳ nghỉ hè, rồi lại đi. Học hết cấp ba anh Hai ở nhà, nói ở nhà phụ ba má chuyện ngoài đồng, ba má ngày càng già yếu, anh đi rồi mấy lứa ḅ ai lo. Trong nhà anh Hai cưng nó nhất, từ lâu nó đă biết anh Hai thương chị Lành, nhưng nó giấu không nói ai hay. Có lần t́nh cờ nó nghe má nói với ba chuyện này, ba nó gầm lên: “Xa đến đâu cũng vẫn là có họ!”, hóa ra ba má nó biết hết.
Con gái làng nó đẹp, đi đâu người ta cũng khen. Anh nó ngày hai buổi, sáng ra đồng, chiều lên biền, thấy gái làng cũng như không. Hôm trước con Út nghe bà Sáu Hân thầm th́ với má, bà nhắm chị Tâm xóm trên cho anh Hai. Chị Tâm trạc tuổi chị Lành, lanh lợi giỏi giang lại có tiệm làm tóc trong xóm, nghe đâu chị Tâm cũng để ư anh Hai từ lâu. Mỗi khi thấy bóng anh Hai trên biền vác cuốc về chị thường kiếm cớ ra đứng xớ rớ bên hàng rào đợi anh đi qua rồi cười thiệt tươi. Lần nào anh Hai cũng cười lại rồi đi luôn. Con Út biết, giờ có mười chị Tâm thiệt đẹp cũng chẳng ăn thua.
Chiều nay thấy anh Hai buồn nó cũng buồn cắn móng tay nh́n ra bến, chùm thù lù anh hái cho nó cũng chẳng buồn ăn. Nó nhích lại gần cầm tay anh lắc lắc, nói như thằng bạn thân:
- Hai à, Hai quên chị Lành đi, thương có được đâu, có duyên không nợ mà thương chỉ khổ thân ḿnh - Nói rồi nó mơ màng ngước nh́n đám mây.
Anh Hai tư lự nh́n ra khúc sông, quay qua cốc nhẹ lên đầu nó, đứng lên phủi áo:
- Về thôi Út, má chờ!
Nó chưng hửng đứng lên hấp tấp theo sau. Hai anh em về đến đầu ngơ đă thấy má chờ ở cửa, hớt hải chạy ra th́ thào:
- Chớ anh em bay làm chi ngoài bến? Cái con Út, má biểu kêu anh về, rồi nó đi luôn đến giờ, lẹ lẹ vô ăn cơm, ba mày chờ ổng sừng sộ má “con hư tại mẹ”.
Con Út biết không khí gia đ́nh đang căng, nó nhanh nhảu xuống bếp bưng mâm cơm má đă sắp sẵn đặt lên tấm phản giữa nhà. Ba lặng thinh ăn không nói một lời, ông lua một chặp đă hết ba chén cơm, con Út biết chuyện ngồi im re chớ không rổn rảng như mọi ngày. Cái bóng đèn tṛn vàng chạch trong buổi chạng vạng không đủ sáng gian nhà giữa, lua cho xong chén cơm anh Hai mệt mỏi đứng lên.
- Hai, ngồi xuống đó ba nói chuyện! - Ba nó chỉ cái ghế. Mặt ông lúc có chuyện đanh lại, từ nhỏ anh em con Út đă biết sợ, mỗi khi có chuyện ông mời con cái ngồi như người lớn.
Anh ngồi xuống ghế nh́n ba chờ đợi.
- Chiều ni con đi đâu mà chạng vạng mới về? - Ông biết nhưng vẫn hỏi, ba con Út có cái tính lạ lắm.
- Dạ con đưa em Lành ra bến - Anh nh́n ba, trả lời rành rọt.
- Ờ, vậy con với con Lành là sao? - Ông thủng thẳng.
Anh yên lặng cúi xuống tránh cái nh́n của ông, ngón chân cái di di trên nền xi măng như cái hồi con Út tới lớp cô kêu lên bảng mà không thuộc bài.
- Ba cấm! Nghe rơ chưa?! - Ông gằn giọng - Ba đă nói chuyện với con, nhà ḿnh với nhà đó xa đến mấy cũng là họ, luật không cấm đến nhưng cả cái làng này sẽ cười vô mặt ba má. Con hiểu chưa?
- Ba! Con biết, nhưng con với Lành… - Anh nh́n ba khẩn khoản.
- Im ngay! - Ông đập xuống phản cái “rầm”, chén bát rung loảng xoảng - Tao cấm!
* * *
Cuốc xong đám bắp, trời đă chiều. Biền vắng hoe, anh dơi mắt ra sông. Lâu rồi không thấy chị qua, nghe chừng chú thím bên đó biết chuyện anh với chị thương nhau, lại nghe ba đánh tiếng. Lũ c̣ từ cánh đồng bên bay qua t́m mồi sà xuống cả đàn, chiều nào giờ này anh cũng ngóng xuống bến, khi chuyến đ̣ cuối neo bến bên kia anh mới vác cuốc lững thững về. Ba má dạo này đi đứng khó khăn v́ căn bệnh thấp khớp, con Út năm nay thi trường huyện, nó cắm mặt học suốt ngày, sức vóc lại yếu, việc ngoài đồng, trên biền anh cáng đáng hết. Băi Bói bên sông vọng lên tiếng con b́m bịp kêu nghe buồn hiu hắt. Ngồi đây mà anh nhớ chị, thương đôi mắt trong veo lúc nào cũng nh́n anh chờ đợi, thương cái miệng lúc cười cũng buồn rượi.
- Anh Hai ơi! - Tiếng con
Út gọi.
Chắc bị ba má la rầy nên lại đi t́m anh, anh cười thầm cúi xuống nấp bên con mương.
- Anh Hai ơi! - Tiếng con Út lần này nghe thất thanh.
- Chi vậy Út? - Anh đứng lên, phủi bụi đất bám trên mặt nh́n con Út cười cười.
- Anh Hai! Chị Lành… chị Lành - Giọng con Út run run.
- Chị Lành làm sao? - Anh hốt hoảng lắc vai Út.
- Chiều ni dưới bến mấy cô qua bỏ hàng nói ngày mai là đám chị Lành.
- Cái ǵ? - Anh nh́n con Út trân trân.
- Ngày mai là đám cưới chị Lành, nghe đâu chỉ lấy anh Tân con ông Ba Túc ở xóm bên.
- Thiệt hông, Út?
- Thiệt mà, bà Sáu Hân làm mối, mấy cô c̣n nói ba mẹ chị Lành ưng đám ni lắm, anh Tân là giáo viên trường huyện - Con Út nói rồi bỏ chạy một hơi, không dám đứng lại nh́n anh Hai đang chết lặng...
* * *
Mới đó đă ba năm.
Con trai chị lên hai. Cũng lâu rồi chị không qua sông. Nhiều lần chị tần ngần xuống bến, nửa muốn qua, nửa lại thôi. Nhớ ngày cưới chị, đàng trai qua từ sớm, ngoài bến tấp nập, tiếng ghe máy đ̣ dậy cả một khúc sông, đám con nít trong làng rủ nhau ra coi cô dâu chú rể, cười nói râm ran. Chị mặc áo dài hồng tươi, khăn đóng cô dâu. Xe chạy đến ngă ba sông chị nh́n qua băi Bói, thấp thoáng bóng ai như anh đang đứng trên biền, lặng lẽ.
Gia đ́nh chồng khấm khá, chồng cũng hiền lành nên chị nhàn tấm thân. Chợ búa đă có mẹ chồng, ngày ngày chị chỉ chăm con, giặt cho chồng cái áo. Tưởng như cuộc đời chị được sắp đặt gọn ghẽ. Hôm qua chị ra chợ về gặp mấy đứa bạn hồi nhỏ cùng xóm, tụi nó xuống bến mua bán, nh́n đứa nào cũng lam lũ. Chị dừng lại hỏi thăm, tụi nó khen chị số sướng gặp được bến trong. Chị im lặng mắt chấp chới ra sông.
Chồng chị sắm chiếc ghe nhỏ cho chị qua lại khúc sông khỏi chờ đ̣. Từ dạo sinh con chị ít qua sông mua bán. Neo ghe vào cây sào chị lên bờ. Nhà anh ở đằng kia, lâu rồi chị không được tin ǵ của anh, gặp con Út ngoài bến nó cũng chạy ù đi không kịp cho chị hỏi thăm câu nào.
- Lành hả con? - Tiếng má anh từ nhà sau vọng lên.
- Dạ bác, con mới qua.
Chị ngồi yên nh́n căn nhà vắng, cái áo làm đồng anh treo trên móc chưa kịp giặt c̣n lấm lem, gió thổi qua bay phất phơ. Nhớ mưa lụt năm đó chị theo đám con nít trong làng đi bơi ghe, anh biết được tới dỗ dành cơng chị về đưa cho má, c̣n dặn “Thím đừng la em Lành tội nghiệp”. Ngoài sân cây trang ra bông đỏ rực, nhớ hồi anh trồng nó c̣n thấp lè tè giờ đă cao quá hàng rào. Chị ngồi đây mà nhớ ngày cũ, đôi vai gầy rung lên. Chị khóc.
Má anh đứng sau lưng chị từ lúc nào.
- Thằng Hai cứ ở vậy không chịu lấy vợ, có nhiều đám bác ưng mà nó đâu ưng - Giọng bà buồn như gió thoảng.
Căn nhà bỗng tối xuống, chị nh́n ra. Anh đứng ở cửa áo quần lấm đất. Ba năm rồi sao? Chị đứng lên, đôi chân run run chẳng thể lại gần anh.
- Lành! - Tiếng anh bật ra rồi nghẹn lại.
Anh lặng lẽ nh́n chị ôm cái áo đi làm đồng của anh, nước mắt chị rớt xuống ướt đẫm. Anh cười quay quắt, nh́n thiệt thương.
- Coi ḱa, làm mẹ rồi c̣n khóc! - Anh chọc cho chị cười.
Chị đưa tay quệt nước mắt ngó ra sân. Má anh kiếm chuyện xuống bếp, tiếng thở dài của bà thườn thượt.
- Thôi em về, em ở chơi từ chiều giờ - Chị đứng lên, xuống chào má anh rồi quày quả cầm cái nón tất tưởi ra ngơ.
Chị đi trước, mái tóc không cột vổng đong đưa như ngày trước, giờ nó được vấn ra sau gáy, vội vàng. Anh đi sau, cái dáng gầy gầy khiến anh thắt ruột v́ thương.
- Em về đây! - Đến bến sông chị đứng bên anh thật gần - Anh lấy vợ đi… cho hai bác vui.
Anh lặng thinh giúp chị đẩy mái chèo ra xa.
- Em về bên đó… người ta... có thương hông? - Anh rưng rưng nh́n chị đang cúi đầu yên lặng.
Chị gật, mắt dân dấn nước. Ghe ra giữa ḍng bóng chị mờ dần, bóng anh c̣n chênh vênh bên bến. Tiếng mái chèo quạt nước ́ oạp trong chiều muộn, mắt chị mênh mang. Chị biết anh c̣n ra bến ngóng một con đ̣ bên kia sông. Vậy chớ anh có biết, hồn chị cũng đă chảy vào sông? Những ngày trước, chiều nào xong việc chị cũng kiếm chuyện lên ghe chèo ra giữa ḍng rồi đến bên băi Bói um tùm t́m chỗ vắng. Bên cây sào neo chị thơng chân khua nước cho đến khi tiếng con b́m bịp kêu chiều mới thẫn thờ gỡ neo trở về…
Bên kia sông anh có biết, con đ̣ chiều nay dùng dằng rồi thôi cập bến ở ngă ba sông…
VietBF@sưu tập