Trong căn nhà nhỏ ấy, không biết gia đ́nh họ đă sống ở đó từ lúc nào, có lẽ đă lâu lắm rồi từ khi bà c̣n trẻ. Khi chúng tôi dọn đến nơi đây, chỉ thấy có một ḿnh bà lui cui nấu nồi bún ḅ bán cho người ta ăn sáng. Bà nấu bún ḅ khá ngon, giá lại rẻ nên người đi chợ qua lại hay các bác xích lô, xe ôm … dạo ấy ghé ăn cũng đông. Thỉnh thoảng lũ trẻ trong xóm hay hát đùa: “bà Ba bán bún ḅ, bị ḅ báng bể bụng, bả bắt ḅ bỏ bót”… Bà chăm chỉ làm ăn, khi th́ nấu bún ḅ, có bữa chuyển qua phở, bánh bèo, bánh đúc…
Thỉnh thoảng chúng tôi cũng gọi đem qua nhà ăn sáng, khen bà nấu ăn món ǵ cũng được. Cứ thế bà xoay ṿng ṿng để sống và nuôi con. Nghe nói bà cũng có mấy đứa con làm ăn khá ở xa. Có một cô con gái và một cậu con trai tṛm trèm 40 tuổi ở cùng nhà th́ hay bán thêm cà phê nhưng không thường xuyên, lúc bán lúc nghỉ. Thỉnh thoảng thấy cửa đóng then cài không ai ra vô, tôi nghĩ chắc bà mệt nên nghỉ bán, v́ dù ǵ th́ bà cũng đă trên 80 tuổi rồi. Rồi có buổi sáng đột nhiên nhà lại mở cửa treo bảng “Hôm nay bán bún ḅ”… Có lần tôi hỏi bà bán như vậy có đủ sống không, bà chép miệng: “Một ḿnh tôi th́ được, ngặt c̣n lo cho hai đứa con”… Đứa con trai lớn tồ nhưng có ǵ đó không được b́nh thường nên cũng chỉ loanh quanh ở nhà, c̣n đứa con gái th́ h́nh như có dính vào cờ bạc, số đề nên đổ nợ, thỉnh thoảng lại bỏ nhà đi trốn nợ.
Có một thời gian thấy bà biến mất, gánh bún ḅ cũng không c̣n thấy nữa, nghe nói bà được con gái ở Mỹ lănh qua chơi vài tháng. Ai cũng mừng cho bà, thôi tuổi già được con nuôi cũng là điều may mắn. Đứa con gái trở về, cũng mở một hàng quán nhỏ bán bánh tráng trộn, thằng anh khờ th́ bán cà phê. Khi có đứa con gái xuất hiện th́ chẳng bao lâu sau lại có người đến đ̣i nợ, phá tanh banh hàng quán của nó. Rồi nó lại bỏ trốn. Vài tháng sau bà về, nh́n bà mập khỏe ra, tươi tắn hơn, trông cũng ra dáng “Việt kiều”. Sắm được cái TV cho khách uống cà phê lề đường ghé xem đá banh. Ít ngày sau, nồi bún ḅ lại xuất hiện, cảnh cũ lại tiếp diễn. Cho đến một ngày bà nói bà đi Mỹ luôn.
Nhiều lần như thế lối xóm cũng mệt theo rồi không để ư đến nữa khi lần cuối đứa con gái bị đ̣i nợ dữ quá trốn biệt tăm luôn, không biết giờ đây nó đang ở phương nào. Đứa con trai cũng bỏ đi. Nhà đóng kín cửa không c̣n ai ở đă nhiều tháng nay.
Hai tháng trước Tết, bà lại từ Mỹ trở về. Mọi người cho rằng chắc bên ấy đă đến mùa lạnh nên bà về trú đông. Một buổi sáng thấy đứa con trai về phụ với bà quét dọn lại nhà cửa cho tươm tất. Cửa nhà lại mở, nồi bún ḅ lại xuất hiện, nhưng nay cạnh tranh quá v́ hàng quán càng lúc càng nhiều, riêng bà bỏ đi hoài khách cũng biến theo. Nồi bún ḅ bữa bán bữa không. Mọi lần c̣n cái TV, dịp gần Tết hai đứa con bà hay mở nhạc Xuân cho khách qua đường nghe, có lúc hơi ồn nhưng cũng vui tai… Năm nay th́ im lặng hoàn toàn.
Sáng 26 Tết chị tôi qua thăm đem cho bà hộp bánh. Bà cảm động rồi buồn buồn tâm sự chuyện đời ḿnh: Tui cực lắm cô hai ơi! Lúc trẻ th́ chồng phá. Hồi đó tui mở tiệm ăn mua được mấy cái nhà, ổng bán hết cho gái, may là cái nhà này đứng tên tui nên mới c̣n. Con gái lănh qua Mỹ th́ tui cũng đâu có sướng, nó đi làm nail tối ngày, tui đi chợ nấu ăn giặt giũ áo quần lo hết cho mấy đứa con của nó từ sáng sớm đến 12 g khuya. Lần này tui muốn về mà nó không cho về, nhưng không cho tui cũng về v́ không chịu nổi nữa. Về nó cũng không cho một đồng bạc. Hai tháng trời rồi không thèm gọi cho mẹ một tiếng hỏi thăm. Thằng rể ở đây mới cho tui một triệu đồng sơn quét lại cái cửa, có chút vốn đổ vô nồi bún … Mà thôi, năm nay con Heo tui hy vọng tốt v́ hồi nào đến giờ nay là lần đầu tiên cô ghé thăm tui, chắc thế nào tui mần ăn cũng khá!
Mái đầu bạc cúi xuống rưng rưng. Bâng khuâng bà nh́n ra đường. Vẫn c̣n đứa con gái lang thang giờ không biết nơi đâu. Ngoài kia, chợ vẫn c̣n đông khách những ngày giáp Tết. Những gánh hàng hoa rực rỡ, bánh trái sắc màu xôn xao.Tôi biết đêm giao thừa bà sẽ rất buồn, khi ngồi một ḿnh trong bóng đêm nơi góc nhà hồi hộp mong chờ một tiếng động, một âm thanh. Có thể là tiếng chuông điện thoại reng từ Mỹ, hay tiếng gơ cửa khe khẽ gọi: Mẹ ơi!
Nguyễn Diệu Tâm
|
|