Có bao giờ bạn đọc một đoản văn/ tùy bút mà cảm thấy rưng rưng và muốn khóc?
Có bao giờ bạn cảm thấy yêu một thành phố như yêu một người t́nh?
Có bao giờ bạn lắng nghe tiếng im của một thành phố?
NHỮNG ĐÊM SAIGON – lần đầu xuất hiện trên tạp chí Trẻ với phần h́nh ảnh phơi sáng rất ấn tượng của nhiếp ảnh gia Mạnh Đan (sau in lại trong Căn nhà vùng nước mặn, An Tiêm xb 1966, tr.145-162) là một tùy bút khiến bạn trả lời “có” cho những câu hỏi trên.
Sài G̣n 2021 – thành phố đang đau nặng, chưa bao giờ Sài G̣n lại vắng lặng đến thế! Chưa bao giờ “Sài G̣n không buổi tối” kinh hoàng đến thế! Trong không khí nghẹt thở và thảm thương này, đọc lại những ǵ về Sài G̣n cũng khiến ḷng dạ ray rứt, nhất là lại đọc Mai Thảo…
Với ng̣i bút đặc sắc và những quan sát tỉ mỉ của ḿnh, Mai Thảo dựng nên một đêm Sài G̣n thật tráng lệ và sinh động, một Sài G̣n t́nh cảm và nồng hậu. Đủ để bất cứ ai đọc cũng sẽ nhớ về một phút giây nào đó của ḿnh trong ṿng tay Sài G̣n đêm, hay ít ra, cũng nhớ về một chút Sài G̣n yêu mến.
Khác với h́nh ảnh “Sài G̣n là thành phố của những bước chạy theo ngày” của nhà văn Bửu Ư; Sài G̣n của Mai Thảo là những đêm xuống phố lúc hai giờ sáng… để nghe, để thấy và viết lại… về những im lặng Sài G̣n đang mang trong ḷng, “dữ dội” mà cũng rất dịu dàng… Đó là những lời im lặng… đa ngôn; im lặng để lắng nghe, im lặng để nh́n lại… Cũng như Duyên Anh từng viết về Sài G̣n: “Hăy thinh không nhé, hăy trùng khơi/ Hăy im lặng đến thời lên tiếng/ V́ tiếng em cao vọng tuyệt vời”
Đêm Sài G̣n của Mai Thảo “ánh lên một nét đẹp khác, hoang đường và thần thoại. Tất cả tạo thành một vũ trụ yên lặng, cái mà tôi gọi là “những sự thật yên lặng” của Sài G̣n. Chúng gợi cảm. Chúng nói lên.”
Đêm Sài G̣n của Mai Thảo “mở ra, thư thái, trong sạch, nguyên khối, rất xa rất khác với cái phần ngày vừa qua của nó”
Đêm Sài G̣n của Mai Thảo “như một bàn tay dịu hiền đặt trên một vùng trán lửa”
Đêm Sài G̣n của Mai Thảo có những “người áo ngắn là những vị hoàng đế làm chủ cả thành phố”: “Có những thằng bán kẹo vừa câm vừa điếc và gă coi xe đọc thơ lục bát trước vũ trường Văn Cảnh. Hai chị em đứa nhỏ trên vỉa hè Tự Do với ṿng hoa nhài trắng muốt đeo trên cổ nhỏ, cái khay thuốc lá trước ngực to hơn người chúng. Người tẩm quất mù góc đường Bùi Viện. Người đàn bà có mang bán trứng vịt lộn đêm đêm vượt cầu Khánh Hội vào quận Nhất với tiếng rao hàng ngân dài lanh lảnh như một điệu ḥ Huế. Hai vợ chồng ông lăo già những đêm mưa lớn về ôm nhau ngủ trên chiếc ghế bố dưới mái hiên một tiệm điện đầu đường Nguyễn Văn Sâm. Người Tây già trong quán phở ngơ hẻm Tôn Thất Đạm”
Đêm Sài G̣n của Mai Thảo “đắm ḿnh hẳn vào nếp sống đất nước quê hương. Qua phiên chợ cá mở giữa trung tâm của nó, thành phố có cái không khí thân mến vui ấm, một tâm t́nh thuần hậu khoan dung như vậy đó”
***
Cùng đi lại “một chút” Sài G̣n, cùng thở với “đêm Sài G̣n”, cùng vương lại chút gió Sài G̣n, cùng đi qua “những ḷng đường cánh tay. Những ngă tư tâm hồn” trong Sài G̣n đêm… để đón chờ một rạng đông rồi cũng sẽ phải ở phía trước.
Sài G̣n đêm hay Sài G̣n ngày, rồi cũng sẽ hồi sinh, cũng sẽ náo nhiệt, cũng sẽ chan chứa, cũng sẽ Sài G̣n v́ Sài G̣n dù trong bóng tối hay ánh sáng đều là một thành phố để quay về nương náu.
Nguyễn Trường Trung Huy
Sài G̣n Tháng Tám/2021
|