Con trai sắp nghỉ hè, vợ chồng Minh thống nhất sẽ đưa con về gửi bà ngoại một tháng. Công việc trên này bận bịu, vả lại nhà bán vật liệu xây dựng, sắt thép nguy hiểm v́ con trai rất hiếu động.Thuê người giúp việc th́ không ai chịu nổi Minh được một tuần thử việc.
Ông bà nội có ư đón cháu về nhưng Minh không đồng ư. " Về dưới đó ai chăm sóc cho quư tử con cầu con khẩn(mang bầu lần thứ sáu mới giữ được đấy mà) Ai tắm rửa sạch sẽ cho nó, ai đút cho nó ăn.Tay chân Ông Bà th́ vụng về dơ dáy ...".
Hải chỉ biết lắc đầu cho sự ngang bướng của vợ mà thôi.Dạo này Minh càng ngày càng quá quắt khi Công ty của Hải chậm lương v́ sản phẩm của Công ty tiêu thụ chậm. Thôi, Hải đành nghe theo sự sắp xếp của vợ cho lành !
Vợ chồng con cái về đến nhà ngoại cũng gần 5 giờ chiều. Hải mở cốp xe đem đồ đạc vào nhà. C̣n Minh dắt con dạo một ṿng láng giềng chào hỏi, nhưng chắc có lẽ ngầm khoe ...
Vừa lúc chị dâu của Minh cũng vừa về đến, trên chiếc xe máy cũ máng đầy bịch : nào rau, nào thịt, có cả lá sả lá bưởi...
_ Sao cô chú đưa cháu về mà không báo trước, để chị cho các cháu dọn pḥng sạch sẽ. Bác giúp việc chị thuê chỉ ở với mẹ tới 4 giờ thôi, bác ấy c̣n lo việc ở nhà nữa.
Ḿnh cong cớn, chanh chua:
_ Sao mẹ con chị không lo cho mẹ mà phải thuê người, oách quá nhỉ ?
Chị dâu từ tốn, nhẹ tiếng:
_ Thắng Tuấn bận ôn thi Đại học, con bé Chi cũng thi cuối cấp cô à.
Minh hét toáng lên :
_ Mẹ ơi, cục vàng của ngoại đă về rồi nè.
Chị dâu nhẹ nhàng :
_ Cô nhỏ tiếng một chút, mẹ đang mệt lắm, cô ạ !
Minh chạy vào nhà :
_ Mẹ đâu ?
Chị dâu theo sau Minh.Tiếng thở yếu ớt của mẹ, làm Minh chững lại.
_ Mẹ mới xuất viện hai hôm nay thôi, bác sĩ bảo nên ở lại theo dơi nhưng mẹ không chịu, cứ đ̣i về. Chị đành phải đưa mẹ về nhà, có các cháu bà vui hơn.
Minh la lên làm Hải hết hồn chạy vào nhà :
_Tại sao mẹ bệnh mà chị không báo cho tôi biết hả? Chị là cái thá ǵ trong cái nhà này mà chị có cái quyền đó hả?
Hải bấm vào tay vợ ra dấu, Minh gạt chồng ra :
_ Cả anh nữa, im cái miệng lại cho tôi!
Mẹ Minh thều thào:
_ Mày ...mày ... Trời ơi !
Chị dâu bảo hai người ra ngoài nói chuyện cho mẹ nghỉ ngơi, đừng để bà xúc động, không tốt cho tim của bà, bác sĩ đă dặn chị như thế. Chị quay vào vuốt vuốt lên ngực mẹ chồng , an ủi rồi mới bước ra ngoài.
_ Chị đă gọi cho cô rất nhiều lần, cả mười ngày nay, cô kiểm tra lại điện thoại của ḿnh đi, kế cả số điện thoại của cô y tá nữa ... cô đâu bắt máy. Cô c̣n cấm tôi không được phép gọi cho chú Hải nữa cơ mà.
_ Gọi không được th́ nhắn tin, chị không biết à.Tôi là dân làm ăn, đâu có thời gian rảnh mà nghe điện thoại.
Chị rơi nước mắt, nghẹn ngào , nhưng nói rất khẽ :
_Tôi quê mùa bán rau ở chợ chỉ có điện thoại nghe gọi chứ đâu biết nhắn tin hả cô? Từ khí tôi ngỏ ư vay tiền cô chú mổ mắt cho cháu Tuấn, th́ cô tuyệt giao luôn. Ba thằng Tuấn bệnh tật lâu dài rồi mất đi mấy năm nay, chúng tôi đâu c̣n ǵ nữa đâu cô. Bà nội thương cháu nhưng bà đâu có tiền, trong khi món tiền vợ chồng tôi gom góp đưa mẹ lo cho cô mở cửa hàng hồi đó 300 triệu.Cô c̣n bán đi miếng đất mẹ cắt cho cô nữa. Mẹ con tôi ở chung với mẹ trong căn nhà cũ này, thờ Ông Bà, thờ Ba và cả thờ ba thằng Tuấn, mà cô vẫn không bằng ḷng ...
Chị thở hắt ra, nước mắt giàn giụa, chị bước vào pḥng mẹ chồng dáng liêu xiêu, chị sợ mẹ nghe, buồn rồi bệnh nặng thêm.
Hải bước ra sân chơi với con và hai đứa cháu với khuôn mặt buồn khôn tả. C̣n Minh gục đầu xuống, không biết trong đầu của cô đang nghĩ ǵ...
VietBF©sưu tập
|