Nghi ông nhà văn quá
Trong dịp nghỉ hè, nhà văn Victor Hugo đến một ngôi làng xinh đẹp. Cuộc sống ở đây thật thanh b́nh, ngày nào ông cũng thả ngựa gặm cỏ trên cánh đồng, c̣n ḿnh th́ lim dim tựa gốc cây t́m ư tưởng…
Một hôm, choàng dậy th́ ông đă thấy con ngựa biến mất. Tức điên lên, nhà văn bổ đi t́m nhưng vô ích. Thất thểu về nhà, gặp một ông cụ nông dân đi dạo trên đường, nhà văn than phiền về con ngựa. Ông cụ nh́n Hugo như một “quái vật” rồi khẽ đáp:
– Làng này toàn người tự trọng cả, không ai làm chuyện ấy đâu – chợt cụ sực nhớ ra – À, mà này, cách đây mấy hôm, nghe nói có cái ông nhà văn ǵ đấy từ Paris đến. Hay là…
***
Quảng cáo
Hồi Mark Twain làm chủ bút một tờ báo tỉnh lẻ, ông nhận được thư của khách hàng mua dài hạn lâu năm, than phiền rằng ông ta thấy một con nhện trong trang báo và hỏi như thế là điềm lành hay gở. Mark Twain trả lời :
– Thưa độc giả dài hạn lâu năm thân mến ! Thấy một con nhện trong tờ báo chẳng phải là điềm lành hay gở cho ông. Chỉ đơn giản là con nhện ḍ trên tờ báo của chúng tôi, t́m xem nhà buôn nào không đăng quảng cáo để nó có thể đến cửa hiệu đó chăng mạng nhện ở cửa, và hưởng một cuộc sống thanh b́nh phẳng lặng cho măi về sau.
***
Bằng cái đuôi của ta
Napoleon là vị hoàng đế rất kiêu ngạo, ngay cả với mọi người trong gia đ́nh. Khi được tin vợ ông là Desiree mới sinh hoàng tử và yêu cầu ông đặt tên cho đứa bé. Napoleon bèn bảo:
– Nó bằng cái đuôi của ta cũng khá lắm rồi. Đặt tên cho nó là…Leon.
VietBF©sưu tập
|