Nụ hôn đầu tiên và cũng là cuối cùng tôi dành cho Mẹ tôi - VietBF
 
 
 
News Library Technology Giải Trí Portals Tin Sốt Home

HOME

NEWS 24h

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Breaking

Go Back   VietBF > Other News|Tin Khác > Stories, Books | Chuyện, Sách


Reply
 
Thread Tools
  #1  
Old  Default Nụ hôn đầu tiên và cũng là cuối cùng tôi dành cho Mẹ tôi
Sắp đến lễ Vu Lan, tôi xin trích đăng một phần bài viết của tôi về Mẹ của ḿnh để tặng bạn đọc. Hy vọng bài viết tả thực này, tuy là của riêng tôi nhưng bạn đọc sẽ cảm nhận được tấm ḷng của những người mẹ, người vợ của ḿnh xuất hiện ở đâu đó trong bài viết.
Mẹ tôi quê ở làng Pḥ Trạch, xă Phong B́nh, huyện Phong Điền, tỉnh Thừa Thiên Huế. Làng Pḥ Trạch Nệm của mẹ tôi nổi tiếng với nghề đan nệm cỏ Bàng, một loại thảm giống chiếu cói nhưng mềm hơn và sợi dẹt to hơn cói. Làng Pḥ Trạch là một làng cổ, giàu và đẹp. Giàu không phải do làng nghề mà do hầu như nhà nào cũng có người thân đi lao động ở Lào, ở Thái Lan gửi tiền về để xây nhà, để thể hiện và v́ thế nên nhà cửa, đường xá đẹp lên nhiều. Mẹ tôi là con gái thứ hai trong gia đ́nh có mười bốn chị em, năm trai và chín gái.
Gia đ́nh tôi về nước vào khoảng tháng Sáu năm 1960 trên một chuyến tàu hàng, xuất phát từ cảng biển trên Vịnh Thái Lan. Từ tp. Mukdahan, Đông - Bắc Thái Lan, các gia đ́nh Việt kiều được vận chuyển bằng ô tô và tàu hỏa đến cảng. Các gia đ́nh Việt kiều đều nằm ở khoang chứa hàng của tàu biển. Mỗi gia đ́nh được một khoảng rộng bằng hai tấm chiếu. Bên thành khoang tàu có các ô cửa sổ tṛn thông gió. Mọi người muốn thay đổi không khí hoặc ngắm biển th́ có thể lên boong tàu, đấy là khi không say sóng, c̣n ai say sóng th́ chỉ có nằm, nôn, ọe. Mười hai ngày đêm lênh đênh trên biển cả. Tôi không nhớ nhiều, v́ mới sáu tuổi tuy nhiên tôi nhớ có lần cá chuồn hay cá chim phi hàng đàn lên bong tàu trông thật lăng mạn. Sau khi cập bến Hải Pḥng; các gia đ́nh Việt kiều được phân bổ đi nhiều nơi. Gia đ́nh tôi và một số gia đ́nh khác được đưa về Bắc Giang và điểm đến là làng Thổ Hà. Tôi nhớ các gia đ́nh Việt kiều được đưa qua sông bằng những con thuyền to của làng Nguyệt Đức. Phía bên Thổ Hà, dân làng đổ ra bờ sông như ngày hội, ṭ ṃ nhiều hơn là sự hân hoan chào đón.
"Gia tài" mà gia đ́nh tôi mang về nước bao gồm: một chiếc giường dẻ quạt bằng gỗ lim, một chiếc ghế lười bằng gỗ lim, chiếc ghế dành cho bố tôi và đă theo bên ông đến cuối đời và một chiếc rương (ḥm gỗ) kiểu như những chiếc ḥm trong truy t́m kho báu. Cả gia tài chỉ có vậy! không xe đạp, không tiền vàng. Chiếc rương khá to nhưng luôn rỗng, một đứa trẻ lên 10 như tôi lúc đó có thể nằm gọn bên trong. Có lần đùa dại, tôi nằm trong đó và em tôi đóng nắp rương lại, cài móc làm tôi ngạt thở tư chết. May mà em tôi kịp mở ra để có người viết lại chuyện này.
Mẹ tôi người nhỏ nhắn, răng đen, có hai bàn chân đặc trưng của người giao chỉ, hai ngón cái choăi rộng ra phía ngoài. Tóc mẹ tôi dài đen, hầu như không có mấy sợi bạc khi về già. Răng mẹ tôi nhuộm đen từ thời trẻ và c̣n chắc nguyên ở tuổi chín mươi, không có răng sâu. Mẹ tôi thích dùng dầu dừa để xức tóc. Tôi luôn lùng mua dầu dừa ở Hà Nội và ở Thái Lan về làm quà cho bà, có lẽ nhờ vậy mà tóc bà luôn đen bóng. Mẹ tôi nghiện ăn trầu, có thêm chút thuốc lào hoặc thuốc lá. Có lần ra nhà tôi, v́ không có trầu nên bà gọi hàng xóm để hy vọng xin trầu; tôi và vợ đi làm nên phải khóa cửa nhà. Hàng xóm ở Hà Nội ngơ ngác không biết bà nói ǵ và họ không đáp ứng lại cái văn hóa làng xóm lạc lơng với họ. Từ đấy bà luôn giận người Hà Nội, tất nhiên không giận con bà. Khi răng bà yếu, tôi đă ra chợ Đồng Xuân mua tặng bà bộ cối giă (nghiền) trầu bằng đồng, c̣n ống nhổ bằng đồng, tôi đă mua cho bà trước đó.
Mẹ tôi sinh mười bai người con, mười một con trai và một cô con gái, chị trên tôi, có hai lần sinh đôi. Bà mất sáu đứa con do sinh nở trong điều kiện thiếu thốn của dân du cư, 6 đứa con c̣n lại toàn là con trai. Tôi luôn ước rằng phải chi chị gái tôi c̣n sống để bầu bạn, chăm sóc bà lúc cuối đời; thật may vợ chồng em trai tôi đă làm thay khá tốt việc đó. Mẹ tôi kể tôi nghe, có lần bà phải tự sinh nở một ḿnh ở một căn lều giữa rừng. Bà tự tay lấy mảnh nứa cắt rốn cho đứa con mới sinh ra. Tôi rùng ḿnh, thấy thương mẹ nhiều hơn. Sau mỗi lần sinh nở, dù ở xứ nóng nhưng bà luôn được giữ ấm bằng than củi, thiếu thốn đủ bề - Thật tội và thật can trường.
Khi về nước mẹ tôi có mang theo một đôi bông tai h́nh giọt lệ hay tép bưởi cỡ khoảng một chỉ vàng. Mẹ tôi không dám đeo mà chỉ gói vào mảnh vải cất trong túi áo hoặc vỏ gối, hồi ấy mấy ai dám đeo vàng ra đường. Tôi biết được là do một lần vô t́nh thấy mẹ giở ra ngắm. Cuộc sống quá khó khăn nên mẹ tôi phải bán đôi bông tai kỷ niệm đó để trang trải cuộc sống gia đ́nh, bán lúc nào tôi cũng không biết. Một lần tôi bắt gặp mẹ tôi bị một phụ nữ trẻ đẹp, người xóm 1 ch́ chiết ngay giữa chợ Thổ Hà. Té ra mẹ tôi vay lăi để chi tiêu và không đủ khả năng trả nợ đúng hạn nên bị chủ nợ sỉ vả trước đám đông. Mẹ tôi lặng ngắt chịu đựng sự xỉ nhục; c̣n tôi cũng lặng ngắt đau đớn, thương mẹ mà chẳng biết làm ǵ, khi đó tôi chưa đến 10 tuổi mà. H́nh ảnh xót xa đó đă theo tôi suốt cuộc đời và tôi nguyện sẽ cố gắng học hành và làm việc để bù đắp cho mẹ.
Với sáu thằng con trai, mẹ tôi luôn dành cho mỗi đứa một trái tim trọn vẹn. Anh cả của tôi ở Tuyên Quang bị viêm cầu thận, ở bệnh viện mà anh đau đến mức phải kêu lên "mẹ ơi con đau quá". Anh, sáu mươi tuổi khi đau chỉ kêu mẹ chứ không kêu vợ con, và mẹ tôi đă lặn lội lên Tuyên Quang để chia sẻ nỗi đau với con ḿnh. Thời đó đi ô tô từ Hà Nội lên Tuyên Quang phải mất sáu tiếng đồng hồ. Anh hai tôi, bắt đầu trụy tim trước khi mất cũng có mẹ tôi ngồi bên vỗ về.
Mẹ tôi có bốn thằng con trai đi bộ đôi đánh Mỹ, cả bốn đứa lành lặn trở về. Mẹ tôi thật may mắn khi không được phong danh hiệu "Bà mẹ Việt Nam anh hùng", không phải đờ đẫn ngồi bên những chiếc bát, những đôi đũa cạnh mâm cơm lạnh ngắt của nhiều bà mẹ Việt Nam anh hùng. Tôi nhớ mẹ là người tiễn tôi, một lính sv mới nhập ngũ hai tháng ra bến đ̣ trả phép, sau kỳ nghỉ phép mười hai ngày trước khi đi B (vào miền Nam chiến đấu). Đứng dưới gốc bàng, chờ đ̣ sang, mẹ tuyệt nhiên không khóc; chỉ dặn đi dặn lại tôi "đừng bỏ trốn con nhé". Vậy đấy! một bà mẹ vùng quê, mù chữ mà có trách nhiệm với tổ quốc như vậy, hỏi sao những đứa con dám chối bỏ nghĩa vụ của ḿnh? Nhưng cũng người mẹ ấy khi thấy con xuất hiện sau 4 năm bặt tin lại khóc nức nở. Tôi nhớ lắm khi vác ba lô bước vào nhà, tháng mười hai năm1975. Mẹ tôi đang nắm than trong góc tối của bếp; trên phản ngoài nhà là đứa cháu gái 5 tuổi đang ngồi chơi một ḿnh. Tôi gọi "mẹ"! Mẹ sững người đứng dậy nh́n tôi rồi ̣a khóc, hai tay vẫn lấm than. Đó là sự nức nở và những ḍng nước mắt tích tụ trong ḷng mẹ tôi suốt bốn năm rồi. Nước mắt dành cho ngày gặp mặt, tôi thấm điều ấy lắm.
Mẹ tôi là một người mẹ luôn chịu đựng, với con trai hay với con dâu bà không bao giờ thể hiện sự không bằng ḷng ra mặt. Bà không bao giờ kể tội con dâu với con trai, chỉ rất tinh ư mới nhận ra. Người già thường khó tính, nếu không ở với họ sẽ dễ bị hiểu lầm. Tôi thỉnh thoảng hay biếu mẹ tôi tiền mỗi khi về thăm bà, dù bà chẳng tiêu ǵ mấy ngoài việc dúi mấy đồng cho các cháu hoặc mua thức ăn về cho con chó yêu của bà. Thế mà có mấy lần không hiểu giận dỗi ǵ vợ chồng cậu út; sẵn có tiền trong người bà đi lên Bố Hạ với gia đ́nh anh hai tôi. Chỉ vài ngày thôi, hết giận mẹ tôi lại về Thổ Hà v́ đó mới là nhà Bà. Cậu em tôi sợ các anh hiểu lầm nên phân bua với tôi. Các anh tôi cũng có khi hiểu lầm thật, nhưng tôi th́ không v́ tôi về thăm bà mỗi tháng nên hiểu vợ chồng cậu em đối xử với bà hiếu nghĩa nhường nào. Tôi giải thích cho các anh tôi biết t́nh huống câu chuyện để thông cảm. Từ đó tôi cũng hạn chế biếu mẹ nhiều tiền theo nguyện vọng của cậu em.
Sau chiến tranh, cuối năm 1975 mẹ tôi đă về thăm quê, thăm em gái và họ hàng của bà trong đó. Hồi ấy ở miền Bắc c̣n khó khăn. Những người ở miền Bắc về thăm quê ở miền Nam, khi trở ra Bắc thường tay xách, nách mang đồ gia dụng (nồi, chậu thau nhôm...) do được biếu hoặc xin được ra Bắc cho gia đ́nh dùng. Do văn hóa, do kỳ thị nên một số người thân ở miền Nam đă chê trách, khinh miệt người nhà từ miền Bắc vào thăm. Mẹ tôi cũng là một nạn nhân cho mối quan hệ ấy. Tôi đoán biết dù mẹ tôi chẳng bao giờ nói ra. Mấy lần tôi rủ mẹ tôi về quê, mẹ đều lắc đầu. Cả khi cô em gái của mẹ tôi ra thăm sau khi bố tôi mất, mẹ tôi vẫn lạnh nhạt với d́ tôi như người dưng. Mẹ tôi là vậy đấy, thương mẹ lắm.
Trong mấy anh em, có lẽ tôi hay chăm chút cho mẹ nhất và có lẽ mẹ cũng đồng ư cho tôi chăm chút, chắc v́ tôi hợp ư mẹ. Tôi mua vỏ ăn trầu từ Hà Nội về cho mẹ. Tôi mua dầu cá, sâm để mẹ uống và mẹ đều uống theo căn dặn của tôi,chứ không vứt bỏ. Tôi đặt may áo cho mẹ tôi tại một nhà thợ may từ Thái Lan về. Những chiếc áo cánh có móc diềm cẩn thận, hợp với mẹ tôi lắm. Tôi chỉ áng chừng kích thước của mẹ tôi để may vậy mà vừa in. Tôi may nhiều áo cho mẹ tôi đến nỗi tôi trở nên thân thiết với cả nhà thợ may Việt kiều ở Bắc Ninh ấy, thường xuyên ăn cơm và có khi ngủ lại tại nhà bác thợ may.
Tôi có nguyện vọng muốn đưa mẹ tôi đi văn cảnh chùa Hương, nài nỉ măi mẹ mới đồng ư. Không may hôm ấy trời lại mưa phùn, đường lên Động Hương tích đầy bùn nhăo, rất nhiều người bị trượt ngă. Tôi sợ mẹ tôi ngă, v́ khi đó bà đă ngoài tám mươi tuổi nên những chỗ khó đi tôi đề nghị được cơng bà. Mẹ tôi đồng ư, rồi hai mẹ con cũng lên được Động Hương Tích. Cả hai mẹ con đều vui. Giờ đây, mỗi lần nghe ca sỹ Hồ Hoàng Yến hát bài "Gánh Mẹ" của tác giả Trương Minh Nhật với những câu hát lay động ḷng người:
"Mẹ ơi! Cho con gánh mẹ một lần.
Cả đời mẹ đă tảo tần gánh con...
Sợ khi mẹ mất muộn màng gánh ai.." là tôi lại nhớ tới lần được cơng mẹ ấy, thấy nhẹ ḷng hơn.
Những ngày tháng cuối cùng của mẹ tôi, tôi về thăm mẹ nhiều hơn. Mẹ tôi thường bị tụt huyết áp, ngă ngất ra đường. Năo teo dần, trí nhớ giảm sút, không ăn được nên gầy rộc nhanh chóng. Tôi hay d́u bà ra hiên ngồi nói chuyện. Tôi nắm bàn tay gầy guộc của bà; bà nói "mẹ gầy quá nhỉ"? Tôi đùa mẹ "tại thịt mẹ sang hết người con rồi này", nh́n mẹ cười mà tôi muốn khóc.
Mấy ngày cuối, ngay cả tên tôi bà cũng thỉnh thoảng quên nhưng tên Thái, Nhung (tên vợ chồng cậu út) th́ mẹ tôi luôn nhớ. Đôi lần thấy bà thảng thốt kêu Nhung ơi! Thái ơi!
Mẹ tôi ra đi nhẹ nhàng, không đau đớn, như đi vào giấc ngủ. Lúc mẹ tôi ra đi có tôi; vợ chồng cậu út và một bà hàng xóm đến thăm. Tôi lặng lẽ đặt một nụ hôn dài trên trán bà. Nụ hôn đầu tiên và cũng là cuối cùng tôi dành cho Mẹ tôi.

VietBF©sưu tập

goodidea
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
Release: 08-10-2022
Reputation: 5487


Profile:
Join Date: Mar 2020
Posts: 39,641
Last Update: None Rating: None
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	27.jpg
Views:	0
Size:	78.9 KB
ID:	2095300  
goodidea_is_offline
Thanks: 65
Thanked 2,399 Times in 2,013 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 10 Post(s)
Rep Power: 44 goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5goodidea Reputation Uy Tín Level 5
Reply

User Tag List


Facebook Comments


 
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News

Tin Sôi Nổi Nhất 24h Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 3 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 7 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 14 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 30 Ngày Qua
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.


All times are GMT. The time now is 16:27.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.09620 seconds with 12 queries