Một người vừa qua đời.
Ngay khi nhận ra điều này, anh ta nh́n thấy ĐCT tiến đến gần với 1 cái vali.
ĐCT phán với người này rằng: “Đi thôi, đă đến lúc chúng ta đi rồi”.
Người đàn ông kinh ngạc hỏi lại: “ Đă ư? Sớm như vậy ư? Tôi c̣n nhiều nhiều kế hoạch lắm…”
-“Ngài đựng ǵ ở trong vali vậy?” Người đàn ông hỏi.
ĐCT trả lời: “Hành lư của anh”
-“Hành lư của tôi ư? Ngài mang cả theo đồ đạc, quần áo và tiền bạc của tôi ư?”
ĐCT trả lời: “Những thứ đó chưa bao giờ thuộc về anh cả, chúng thuộc về Trái Đất”
-“Ngài có mang theo kư ức của tôi không?”
-“Không, chúng không thuộc về anh.
Chúng thuộc về thời gian”
-“Ngài có mang theo những năng lực của tôi không?”
-“Chúng không thuộc về anh, chúng thuộc về những hoàn cảnh”
-“Ngài có mang theo bạn bè hay người thân của tôi không?”
-“Ta rất tiếc, họ chưa bao giờ thuộc về anh.
Họ thuộc về những con đường mà anh đă đi qua”
-“Ngài có mang theo vợ và các con tôi không?”
-“Không, họ chỉ ở trong trái tim của anh “
-“Vậy hẳn Ngài sẽ mang theo thân thể tôi”
-“Không, nó chưa bao giờ thuộc về anh. Nó thuộc về bụi đất”
-“Vậy chắc chắn là linh hồn tôi”
-“Anh nhầm rồi, con trai.
Linh hồn anh thuộc về Ta”
Rớt nước mắt và đầy sợ hăi, người đàn ông cầm lấy chiếc vali và mở ra và nhận ra rằng nó trống không.
Nước mắt rơi xuống má, người đàn ông cảm thấy tuyệt vọng và lau nước mắt ḿnh rồi hỏi ĐCT:
-“Tôi chưa bao giờ có ǵ ư?”
Đúng vậy, chỉ có những giây phút mà anh sống là thuộc về anh thôi.
Cuộc sống chỉ là khoảnh khắc và chỉ có duy nhất khoảnh khắc ấy thuộc về anh.
Đó là lư do v́ sao anh phải coi trọng mọi giây phút trong cuộc sống khi c̣n sống .
Anh phải làm những việc mà khi chết anh có thể mang theo chứ không phải những thứ hư vô mà anh đă để lại .
Khi c̣n sống anh phải cố gắng nắm giữ và tích góp những công việc để mang theo cùng Ta v́ nó quan trọng như là cả cuộc đời anh vậy.
VietBF©sưu tập
|