Tôi thấy buồn nao ḷng. Bố tôi có tận 7 người con nhưng chẳng anh chị em nào về thắp cho ông nén hương.
Trước kia tôi đă có một tuổi thơ không mấy êm ả v́ bố và mẹ tôi sống với nhau không được hạnh phúc. Mẹ tôi vợ thứ hai của bố nhưng lại là người duy nhất mà ông đăng kí kết hôn và cũng chưa chính thức ra toà.
Hồi trẻ bố tôi trăng hoa lắm. Từ lúc biết nhận thức, tôi đă chứng kiến bao nhiêu cuộc căi vă, ghen tuông của mẹ. Nguyên nhân do trước lúc bố chưa lấy mẹ th́ đi làm thuê ở tỉnh N đă sống chung với một người phụ nữ khác và có 2 người con riêng. Măi sau này mẹ con họ t́m đến nhận th́ mẹ mới vỡ lẽ là ḿnh bị lừa dối.
Có lần tôi nghe bố mẹ căi nhau, ông đ̣i ra toà th́ bà bảo:
“Tôi không bao giờ ly hôn để hai đứa con nó khổ, ông đừng có mơ”.
Nhưng quả thực là có bố ở nhà chị em tôi càng khổ hơn. Hồi đó bố cờ bạc ghê lắm, thắng th́ về nhà mua hết thứ này đến thứ khác nịnh vợ con nhưng mỗi lần thua ông ấy sẽ trút hết lên đầu mẹ và chị em tôi, vụt sưng mông hai đứa cả tuần chưa hết vết.
Tôi đă từng chứng kiến bao nhiêu đêm mẹ khóc. Vậy nhưng không hiểu sao bà nhất định không chịu giải thoát cho chính bản thân ḿnh mà cứ giữ khư khư người đàn ông trăng hoa như vậy. Bồ của bố chắc đếm không xuể. Lúc mẹ biết ông có thêm vợ bé th́ họ đă có với nhau 2 đứa con rồi.
Bố với người đàn bà kia bỏ vào Nam lập nghiệp và sinh thêm đứa em nữa là 3. Chẳng biết ông c̣n con rơi con văi ở đâu nữa không nhưng tôi tính ra cả ḿnh là 7. Trước kia tôi không hay liên lạc với 2 anh chị con bà cả nhưng cách đây mấy năm ông về ngoài này chữa bệnh. Lúc đó tôi mới biết bố bị suy thận, người yếu lắm. Nghĩ dù ǵ cũng nên báo tin cho các anh chị nhưng họ đều bảo:
“Ông ấy làm sao cũng không liên quan đến chúng tôi”.
Khổ nhất là mẹ tôi, lúc c̣n trẻ th́ bị chồng lừa dối, phản bội, mang tiếng có chồng cũng như không. Bẵng đi chục năm bố vào Nam sống với vợ bé nhưng đến lúc bệnh tật về đây mẹ lại phải chăm sóc, hầu hạ từ miếng ăn đến sinh hoạt hằng ngày.
Bà là người quá bao dung nên suốt mấy năm cuối đời của bố vẫn cần mẫn chăm sóc, không than trách một lời. Cuối cùng đến lúc nhắm mắt bố cũng chẳng nói được một lời xin lỗi hay cảm ơn mẹ.
Ngày bố mất, tôi cũng báo cho con cái của ông nhưng họ đều dửng dưng, chẳng ai về chịu tang. Thằng em ruột của tôi đang du học ở nước ngoài, nghe tin nó chỉ bảo:
“Ông ấy đi rồi à?”
Nó cũng chẳng nói ǵ đến chuyện về hay không. Hôm đám tang bố chỉ có mấy người hàng xóm gần nhà sang giúp đỡ, phúng viếng.
Nghĩ đến bố mà thấy buồn thay, không biết có phải quả báo không, lấy tận 3 bà vợ đẻ cả đàn con nhưng khi nhắm mắt xuôi tay không một giọt nước mắt đưa tiễn. Bởi vậy mới nói, khi c̣n sống vô trách nhiệm với vợ con th́ cái giá phải trả lúc tuổi xế chiều không hề nhẹ nhàng.
VietBF©sưu tập
|