Hắn và vợ cùng tuổi, chung lớp chung trường, nói như nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn th́ là: Đôi bạn ngày xưa học chung một lớp, nhưng vợ và hắn không phải ở cuối phố, cũng chẳng có cây bưởi sau nhà tỏa hương ngan ngát, vợ hắn cũng không e ấp, ép cánh hoa bưởi trắng ngần trong chiếc khăn tay rồi ngập ngừng dúi vào tay hắn như những cô bé trong bài thơ .
Nhà vợ hắn ở đầu thôn, nhà hắn cuối thôn. Cuối năm lớp 12, trong một lần đi học về, thấy cô nàng lếch thếch cuốc bộ, hắn lại gần, định ra tay hảo hán nhưng vợ hắn đă nhanh nhảu, ra lệnh :-Ê .. ông cho tôi đi nhờ về nhà!
Thế là từ đó, hai người thân nhau hơn, rồi hẹn ḥ, yêu nhau như những cặp đôi khác. Nhưng khổ nỗi, ngay cả nụ hôn đầu tiên thánh thiện của t́nh yêu, cô ta cũng không để cho hắn chủ động mà cô ta lại kéo hắn hôn trước ngay gốc cây ổi đầu ngơ. Cuối cùng, hắn và cô nàng cũng nên vợ nên chồng. Vợ chồng hắn hợp nhau ở chỗ không có đầu óc dùi mài kinh sử nên sau khi học xong PTTH về với đồng ruộng, cày sâu cuốc bẫm, giữ hồn quê, giữ mùa hoa cải vàng nở rộ bên sông, giữ cánh đồng lúa mơn mởn, ngậm sữa thơm đến tận chân trời cho người thành phố về thăm quê, chụp ảnh, seo- ph́ đăng phây- bút…
Hàng xóm nhà hắn cũng cùng tuổi, trong khi hắn hai đứa con gái một đứa 15, đứa 13 th́ con trai lăo hàng xóm mới 6 tuổi, chả là v́ ngoài 30 bên ấy mới lấy vợ. Lấy vợ muộn lăo ấy lại may mắn hơn. Đẻ ngay được đứa con trai kháu khỉnh, bụ bẫm, nh́n sướng cả mắt . Cô vợ trẻ măng, mượt mà nữa chứ ! C̣n vợ hắn cái ǵ cũng tiếc của chả dám ăn ngon mặc đẹp, nói ra th́ “nhảy” vào banh quai hàm hắn :
-Ông khỏe mạnh được măi à? Lúc đau ốm, con cái học hành…lấy xương sườn ông mà bán hả?Thấy vợ giăy như”đỉa phải vôi” hắn im lặng cho nhẹ tội… Nh́n vợ hàng xóm hắn thèm nhỏ dăi, đă xinh đẹp ,nói năng nhỏ nhẹ lại c̣n dịu dàng, đến bữa ăn nghe vợ hàng xóm thánh thót :
-Anh ơi, dừng tay vào ăn cơm!
C̣n vợ hắn th́ gắt như mắm tôm:
-Ông có ăn không th́ bảo!
Thế là hắn phải vội vàng vào ngồi với ba con bướm, lặng lẽ ăn cho xong bữa, chả muốn ư kiến ư c̣: món này ngon, món kia dở .
Hôm nào vợ gă hàng xóm mua tí mỡ màng và chút cay cay về, gọi hắn qua chén tạc chén thù, ngồi quá giờ cơm tối một tí là vợ hắn la oai oái :
-Ông có về không hay ngủ ở ngoài? C̣n vợ hàng xóm tâm lí, khuyến khích chồng :
-Nam vô tửu như ḱ vô phong !Nên lăo hàng xóm cứ nhâm nhi vô tư, c̣n hắn phải về chứ không mụ vợ cửa đóng then cài có mà đêm nay ngủ khách sạn ngàn sao .
Nhà hắn và nhà hàng xóm cách nhau cái rào râm bụt nở hoa đỏ rực, lá xanh rờn. Anh hàng xóm chăm bón, tỉa tót kĩ càng lắm. Rào hoa ấy, hàng xóm trồng tặng vợ v́ cô vợ trẻ thích hoa dâm bụt. C̣n vợ hắn th́ chả biết thích hoa ǵ, mà hắn cũng chả dám tặng hoa cho vợ. Bây giờ mà hắn tặng hoa cho cô ta không khéo lại bị nghi ngờ làm cái ǵ có lỗi. Chả dại ǵ mà rước họa vào thân. Hắn c̣n nhớ có lần ấy, vợ hắn đi chợ về muộn, ngóng măi ra đầu ngơ. Trời tối, nhà ai cũng lên đèn, hắn lo cho vợ nhưng vừa thấy hắn, một tràng đại liên đă bắn ra:
-Ông làm cái ǵ mà phải canh chừng tôi thế ? Hắn định nói :Anh thấy ḿnh chưa về, lo quá! Nhưng hắn biết thế nào cô ta cũng phang cho hắn:
-Á, lo cho con nào , rồi lấy con này làm b́nh phong hả ?
Nghĩ lại chuyện cũ hắn tự nhủ: Thôi, thôi! Chả hoa ḥe, chả bay bướm, văn vẻ ǵ cho lành! Cứ mỗi lần nghe nhà bên kể về người vợ trẻ, xinh đẹp, dịu dàng, giỏi giang của lăo, ḷng hắn như có ai châm kim vào, hắn tê tái thấy ḿnh kiếp trước vụng tu!
Chiều 30 Tết, hắn đang quần đùi ḷ xo, áo sống tả tơi với nồi bánh chưng, bởi trước khi đi chợ tết , vợ hắn đă dặn ḍ :
– Ông cấn thận nồi bánh đấy, bánh cháy cả năm hạn đấy! Cô ta mê tín tḥ ḷ như thế th́ làm sao hắn dám lơ là. Bánh mà cháy, chuyện ǵ không may xảy ra trong năm … có mà không yên với vợ. Nghĩ thế nên hắn chăm bẵm vào nồi bánh. Chợt nghe bên hàng xóm ồn ào, đồ đạc loảng xoảng… hắn vội vàng nghển cổ qua rào dâm bụt (Hàng xóm mà! tối lửa tắt đèn phải có nhau chứ !) Một đám người xăm trổ đầy ḿnh, dơ cái sổ đỏ ra :
-Cha con mày cút, con vợ mày cắm sổ vay tiền theo trai, quá hạn trả lăi,tụi tao lấy nhà, lấy đất!Có đi hay không để tụi tao c̣n xin tí huyết của thằng con!
Nh́n bọn người này dữ tợn, xăm trổ đầy ḿnh, thằng con khóc thét lên.Gă hàng xóm run bần bật :
-Các anh thư thư để bố con em ra giêng!Bọn đầu gấu vất mấy bộ quần áo của hai cha con vào cái túi ném ra ngơ:
-Không giêng hai ǵ cả, con vợ mày lừa tụi tao, bây giờ tụi tao phải lấy nhà, lấy đất …hay mày giấu nó ở đâu ?
Gă líu cả lưỡi:
-Giấu ǵ? Các anh mà t́m thấy nó , báo…báo… cho em với , em giết nó!
Hắn tḥ đầu qua , ra hiệu bảo bố con hàng xóm qua nhà hắn.Hai bố con hàng xóm thất thểu lê gót qua nhà hắn:
-Tao hận..hận..con đàn bà đốn mạt !
Hắn tỏ vẻ thông cảm hỏi :
-Sao lại ra nông nỗi này? Thôi,ông cứ ở đây , rồi ta tính !
Th́ ra cô hàng xóm xinh tươi ấy,cặp kè, ôm ấp trai trẻ từ lâu rồi mà chồng không biết.Những lần cô ta mua mồi nhắm về chuốc cho chồng say bí tử, nằm bẹt không biết trời trăng mây gió ǵ là để dẫn trai về nhà… Cô ta cuỗm sạch tiền bạc, cầm cả sổ đỏ theo t́nh trẻ cả tuần nay,bố con gă hàng xóm có liên lạc được đâu !Hai bố con ḿ tôm, bún, bánh… cả tuần chả có hạt cơm nào vào bụng !
Vừa lúc đó vợ hắn đi chợ về, không cần kể lể vợ hắn đă hiểu chuyện an ủi:
-Thôi, chuyện ǵ cũng có pháp luật!Bố con bác cứ ở đây ăn Tết với nhà em cho có bạn có bầu, ra giêng ta nhờ đến cơ qua chức năng giải quyết!
Th́ ra chuyện vợ xóm ngoại t́nh vợ hắn biết từ lâu, chỉ có hắn là vẫn ngưỡng mộ, mơ màng người đàn bà lẳng lơ ấy, c̣n đem so sánh người vợ Tào khang của ḿnh với vợ hàng xóm nữa chứ!
Chưa bao giờ hắn thấy vợ đáng yêu thế:Trời ơi, gót chân bùn, nứt nẻ nh́n thấy thương vô cùng. Giọng nói cục mịch,gắt gỏng hắn lại thấy ấm áp , gần gũi.Làn da rám nắng,đen sạm hắn lại thấy khỏe mạnh,đáng yêu…Hắn nh́n vợ tủm tỉm cười, vợ hắn quát :
-Ông điên à, bạn như thế mà c̣n cười được.. đi dọn ngay cho bố con bác ấy cái giường ở gian lồi! Rồi cô ấy gọi con gái :
-Na, múc cho bác và em bát cháo gà, mẹ hầm trong nồi cơm điện ấy!
Chưa bao giờ hắn thấy yêu ba con bướm nhà đến thế !Hắn nghĩ trong ruột :Sau này hai con bướm trẻ bay đi theo lũ bướm đực , hắn sẽ yêu thương và chăm sóc con bướm già này đến đầu bạc răng long.
VietBF@sưu tập
|
|