Tôi bắt đầu lo sợ. Không phải v́ anh có t́nh cảm với tôi mà v́ tôi cũng không c̣n vô cảm nữa.
Tôi 30 tuổi, sống b́nh thản với máy tính, hóa đơn và những bảng Excel dài dằng dặc trong một công ty chuyên về tư vấn tài chính. Mỗi ngày của tôi trôi qua gần như giống hệt nhau đến mức chỉ cần lỡ nhịp một bước chân là cũng đủ khiến cả buổi chiều lệch sóng.
Tôi không c̣n trẻ, cũng chẳng c̣n mộng mơ. Mẹ tôi th́ sốt ruột như thể tôi đang trễ hẹn với vận mệnh, c̣n chị họ tôi, Hà, th́ bảo tôi đừng “ủ mưu cô đơn” măi nữa.
Một hôm, chị Hà giới thiệu tôi đi xem mắt.
Chị bảo là bạn học cũ, tử tế, làm quản lư, tính t́nh chững chạc. Tôi đồng ư cho có, nghĩ bụng đi cũng chỉ để chiều ḷng người thân. Chẳng ai ngờ được hôm đó lại trở thành một trong những buổi hẹn kỳ cục nhất cuộc đời tôi.
Tôi đến buổi xem mắt sớm 10 phút, chọn bàn gần cửa sổ trong một quán cà phê có vẻ lịch sự. Trong ḷng vẫn nghĩ, lát nữa sẽ là một cuộc tṛ chuyện gượng gạo với một anh chàng lạ hoắc nào đó. Vậy mà khi người đàn ông bước vào, kéo ghế ngồi xuống đối diện, tôi chỉ muốn độn thổ.
Là anh Phong – sếp trực tiếp của tôi. Anh ấy trông cũng ngỡ ngàng không kém, ánh mắt sững lại một thoáng trước khi buông ra một câu hỏi: "Em là em họ Hà à? Không ngờ nhỉ?".
Chúng tôi ngồi lại, uống cà phê như 2 người xa lạ, giữ nguyên vẻ lịch sự nhưng chẳng che giấu nổi sự khó xử. Khi rời quán, cả hai gần như đồng thuận rằng tốt nhất là coi như chưa từng gặp nhau ở buổi hẹn ấy.
Tôi tưởng mọi chuyện sẽ trôi qua, nhưng rồi không hiểu v́ sao, từ hôm đó, tôi lại thấy ḿnh để ư anh nhiều hơn. Từng bước chân của anh ngoài hành lang, từng lần anh ghé qua pḥng Kế toán với ly cà phê không đường trên tay... tất cả đều khiến tôi lặng người.
C̣n anh th́ cũng dần thay đổi. Những lần gọi điện hỏi báo cáo bắt đầu kèm theo câu hỏi xem tôi đă ăn trưa chưa? Thái độ của anh không c̣n lạnh lùng, mà như có điều ǵ đó mềm lại.
Tôi bắt đầu lo sợ. Không phải v́ anh có t́nh cảm với tôi mà v́ tôi cũng không c̣n vô cảm nữa.
T́nh yêu công sở không giống phim. Nhất là khi cả hai đều đă biết hết những góc khuất của nhau. Anh từng nổi giận om ṣm chỉ v́ pḥng Hành chính đặt thiếu cà phê sáng. Tôi từng bị anh bắt quả tang ngủ gật trong pḥng họp. Anh biết tôi hay quên và dễ cáu. Tôi biết anh khó tính và cầu toàn. Chúng tôi không c̣n giữ được chút "ảo tưởng ban đầu" nào về nhau.
Một buổi chiều, anh gọi tôi lên pḥng. Tôi tưởng có việc, nhưng không ngờ anh lại thông báo rằng anh đang cân nhắc chuyển công tác ra Hà Nội. Anh nói lư do là v́ cảm thấy bản thân đang không rơ ràng giữa t́nh cảm cá nhân và công việc. Lúc đó, tôi im lặng. Trong đầu tôi hiện ra h́nh ảnh hai người chúng tôi trong buổi hẹn hôm ấy, dù cười gượng và nói nhạt, nhưng ánh mắt lại có chút ǵ đó khác lạ.
Tôi hỏi lại, nếu tôi là người xin nghỉ trước th́ sao? Anh thoáng sững lại, như thể chưa từng nghĩ đến điều đó.
Tôi cười nhẹ. T́nh cảm, đối với tôi, trước giờ luôn phải bắt đầu từ những điều đẹp đẽ. Nhưng lần này th́ khác. Nó bắt đầu từ những buổi họp khô khan, những cái nh́n soi xét, và một buổi xem mắt thất bại. Tôi biết rơ anh không hoàn hảo, và anh cũng chẳng c̣n ảo tưởng ǵ về tôi. Nhưng chính v́ vậy, có lẽ điều này... mới thật.
Chúng tôi chưa ai nghỉ việc. Cũng chưa dắt nhau đi đâu xa. Nhưng mỗi sáng, anh vẫn hỏi tôi có ăn sáng chưa, c̣n tôi th́ vẫn pha cà phê cho anh – loại cà phê anh thích, dù tôi chẳng hiểu sao lại có người uống được thứ đắng đến thế.
C̣n chuyện t́nh yêu – nếu nó bắt đầu từ những điều vụn vặt và không mấy lăng mạn như thế th́ có thể, nó sẽ bền. Hoặc không. Nhưng dù sao th́ cũng đáng để thử một lần, đúng không?
VietBF@ sưu tập
|