
Có những người hiện diện bên đời ta, không phải để nâng đỡ, mà là để rút cạn dần năng lượng sống của ta, từng chút một, âm thầm và lặng lẽ. Họ không cần phải lớn tiếng, hay làm điều ǵ quá đáng. Chỉ cần mỗi lần bạn gặp họ, bạn thấy ḿnh mệt hơn, nặng nề hơn, hoang mang hơn.
Họ khiến bạn nghi ngờ chính ḿnh, mất dần sự tự tin, đánh rơi tiếng cười vốn có. Và bạn cứ thế, ở lại, v́ nghĩ rằng đó là sự quen thuộc, là bổn phận, là ḷng tốt.
Nhưng sự thật là... bạn đang bị bào ṃn.
Vậy, định nghĩa "người bào ṃn" là như thế nào ? Họ là ai ?
Họ là những người luôn khiến bạn cảm thấy thiếu, sai kém và mệt mỏi. Họ có thể là:
Người chỉ trích nhiều hơn lắng nghe, khiến bạn luôn sống trong cảm giác "chưa đủ tốt".
Người luôn bi quan, khiến cuộc sống quanh họ lúc nào cũng xám xịt, và nặng mùi than văn.
Người kiểm soát và thao túng, khiến bạn đánh mất sự tự do, quên cả ḿnh từng là ai.
Người đố kỵ và so sánh, không bao giờ thật ḷng mừng, khi bạn có điều tốt đẹp.
Người lợi dụng ḷng tốt của bạn, rồi rời đi khi bạn không c̣n giá trị lợi ích.
Chúng ta ai cũng từng có lúc bị mắc kẹt, trong một mối quan hệ như thế. Ở bên họ, bạn không cảm thấy được yêu thương, mà chỉ thấy ḿnh đang dần co lại, ṃn đi, cạn kiệt. Và điều đáng sợ là, bạn cứ quen dần với sự tổn thương ấy, mà không hề nhận ra.
Vậy làm sao để giữ lại chính ḿnh ?
Nhận diện:
Không phải ai mỉm cười với ta, cũng thật ḷng.
Hăy lắng nghe cảm giác sau mỗi cuộc tṛ chuyện, nó sẽ không lừa bạn.
Giới hạn tiếp xúc: Bạn không cần ở lại bên ai, khiến bạn đánh mất sự an nhiên.
Xây ranh giới rơ ràng: Học cách nói "không", là một dạng yêu bản thân.
Chăm sóc chính ḿnh: Đọc sách, thiền định, đi bộ một ḿnh, làm điều ḿnh yêu.
T́m nơi lành: T́m đến những người bạn, khiến bạn được là chính ḿnh, không pḥng thủ, không gồng gánh.
Và... cũng đừng quên soi lại chính ḿnh:
Ta có đang vô t́nh bào ṃn ai đó không ?
Có phải v́ sự mệt mỏi của ta, mà ta hay gắt gỏng, lạnh nhạt với người thân ?
Có phải v́ vết thương chưa lành, mà ta gieo tổn thương cho người khác ?
Bị bào ṃn đă đáng sợ, nhưng bào ṃn người khác mà không nhận ra, c̣n đáng sợ hơn. Chúng ta chỉ có một đời. Và mỗi ngày chỉ có 24 giờ quư báu.
VietBF@sưu tập