
Chiều nào cũng vậy, bà cụ Hồng ngồi trên chiếc ghế đá cũ kỹ trước hiên nhà, mắt dơi theo con đường đất đỏ hun hút. Người ta trong xóm quen lắm rồi. "Chắc bà lại đợi ông ấy về", họ th́ thầm. Dù ai cũng biết... ông đă mất hơn 20 năm.
Ngày ấy, ông Tư - chồng bà, là người đàn ông trầm lặng nhưng tận tụy. Mỗi chiều đi làm về, ông đều ngồi cạnh bà trên ghế đá, pha cho bà tách trà rồi lặng lẽ nghe bà kể chuyện trong ngày. Họ hiếm muộn con, nhưng bà vẫn hay nói:
– Chỉ cần có ông, tôi không thấy thiếu thứ ǵ.
Hôm ông mất v́ tai nạn trên đường đi làm về, trời mưa to. Hôm ấy, bà đă pha sẵn trà, để sẵn khăn khô chờ ông về lau người. Nhưng ông không về nữa.
Từ đó, bà vẫn giữ thói quen mỗi chiều ngồi ngoài hiên. Trà vẫn rót hai tách. Ghế vẫn có hai chỗ. Và bà vẫn kể chuyện: chuyện cái cây trước sân lớn thêm một chút, chuyện con mèo lại đẻ thêm ba lứa, chuyện đầu gối bắt đầu đau mỗi khi trời trở gió.
Người ta hỏi:
– Bà ngồi đây hoài không buồn sao?
Bà mỉm cười:
– Không buồn đâu. Tôi chỉ đang tiếp tục một cuộc tṛ chuyện chưa kịp kết thúc.
VietBF@sưu tập