Đối với không ít nàng dâu trẻ, về quê chồng một ḿnh không chỉ là chuyến đi đơn thuần mà c̣n là một thử thách tâm lư lớn. Từ việc dậy sớm phụ làm cỗ đến đối mặt với những ánh mắt ḍ xét, những câu hỏi về chuyện con cái, áp lực vô h́nh khiến nhiều người cảm thấy mệt mỏi và cô đơn. Câu chuyện của Loan – một nàng dâu trẻ – là tiếng ḷng thấm đẫm nỗi niềm chung của biết bao người phụ nữ đang sống giữa truyền thống và hiện đại.
Loan ngồi trên chuyến xe khách sớm, hai tay ôm chặt chiếc túi vải đựng vài bộ quần áo, chút hoa quả biếu ông bà. Ngoài trời sương c̣n bảng lảng, vệt nắng đầu ngày nhợt nhạt in lên kính xe mờ mờ. Loan liếc nh́n sang ghế bên cạnh trống trơn mà ḷng cảm thấy hụt hẫng. Anh Long – chồng cô – tuần này phải trực cơ quan, không về quê giỗ cụ được.
Đúng lúc này, chồng cô nhắn: “Đến nơi báo anh biết nhé. Nhớ ăn sáng.”
Cô nh́n ḍng tin, mỉm cười nhạt rồi cất điện thoại vào túi. Ba năm làm dâu, đây là lần thứ hai cô về quê một ḿnh. Lần đầu th́ run, lần này th́... vẫn run, chỉ là khéo che giấu hơn.
Về quê chồng, không phải cô không thương. Cô quư mẹ chồng, thương bố chồng hay gù lưng tưới rau, quư cái sân gạch lúc nào cũng sạch bóng, mùi khói bếp ám vào từng nhánh tóc. Nhưng cái khiến cô sợ là những buổi sáng tinh mơ phải rón rén dậy khi trời c̣n tối đất, vừa bước ra khỏi buồng đă nghe tiếng gọi: “Loan ơi, dậy chưa? Xuống thái măng đi con!” hay “Cô Loan ơi, lấy thêm thớt với dao!”
Không ai nói nặng. Không ai quát mắng. Nhưng không khí lúc ấy lúc nào cũng căng như dây đàn. Mọi người đều tất bật, mọi người đều quen tay quen việc. C̣n cô luôn lóng ngóng, rửa rau cũng sợ rớt, gói bánh th́ méo xệch. Chỉ cần ngẩng đầu lên, là bắt gặp ánh mắt ai đó nh́n rồi quay sang người bên cạnh th́ thầm: “Dâu phố về, làm sao quen được...”
Cô im lặng, cố không để sóng mắt trào ra. Bởi v́ nếu khóc, lại sợ người ta bảo: "Không chịu được vất vả th́ đừng về."
Mà nếu không về th́ cũng chẳng yên. Chồng cô là con trưởng, ngày giỗ cụ không có mặt th́ mang tiếng. Cô về là làm tṛn chữ hiếu. Nhưng cũng như đi qua một quăng đường dài mà ḷng lúc nào cũng phải căng lên như người đứng trên dây.
Rồi sẽ lại có người hỏi:
– “Bao giờ có cháu cho ông bà bế?”
– “Thả lỏng đi cháu ơi, vợ chồng trẻ mà căng thẳng là khó đấy!”
– “Cô không đi khám à? Giờ y học hiện đại mà…”
Loan thường chỉ cười. Một nụ cười gượng, đủ lịch sự để không ai trách, nhưng không đủ vững để che đi vết xước trong ḷng.
Đến đầu làng, cô xuống xe, hít một hơi thật sâu. Mùi đồng đất, mùi rơm khô, mùi của tuổi thơ chồng cô – tất cả vẫn quen, vẫn thương. Nhưng đi giữa con đường làng ấy, một ḿnh, cô lại cảm thấy nhỏ bé lạ thường.
“Ước ǵ lần sau, anh cùng về. Chỉ cần có người bước bên cạnh, em sẽ thấy ḷng ḿnh bớt chông chênh hơn một chút.” - Loan tự nhủ.
VietBF@ sưu tập
|