Tôi đi làm lại sau thời gian nghỉ thai sản, mang theo nỗi nhớ con cồn cào suốt cả ngày. Tôi mong khoảnh khắc được ôm con vào ḷng khi trở về sẽ xóa đi hết mỏi mệt. Nhưng cánh cửa vừa mở ra, mẹ chồng nói một câu khiến ḷng tôi chùng xuống.
Sáng đầu tuần, tôi dậy sớm hơn mọi hôm. Bé con vẫn c̣n ngủ say, đôi má phúng phính phập phồng theo từng nhịp thở. Nh́n con, tim tôi thắt lại. Sáu tháng nghỉ thai sản là những ngày vất vả nhưng cũng đầy ắp tiếng cười, những buổi trưa ôm con ngủ quên cả ăn, những lần tập cho con lẫy, con cười, con oe oe đ̣i bế.
Hôm nay, tôi chính thức quay lại công việc. Mẹ chồng đă đồng ư lên chăm cháu. Bà nói: “Cứ yên tâm mà đi làm, việc nhà, việc con để mẹ lo.” Tôi biết ơn bà nhiều lắm.
Buổi sáng trôi qua như một cơn lốc – bàn làm việc cũ mà lạ, hộp thư ngập tràn thông báo, đồng nghiệp chào hỏi, cấp trên giao việc. Đầu óc tôi căng như dây đàn nhưng vẫn cố gắng giữ nhịp thở ổn định. Tôi kiểm tra camera ở nhà mỗi lần nghỉ giữa giờ, thấy con ngủ, thấy mẹ chồng cho con ăn, ḷng cũng nhẹ đi chút.
Ảnh minh họa.
Tan làm, tôi phóng xe như bay về nhà. Mồ hôi đầm đ́a sau lớp áo sơ mi văn pḥng. Vừa bước vào cửa, tôi thấy mẹ chồng đang bế cu Bi, thằng bé cười toe toét, tay đập đập vào mặt bà. Tôi gọi: “Bi ơi, mẹ về rồi nè con!” Nhưng thằng bé chỉ liếc nh́n, rồi quay đi nghịch món đồ chơi.
Tôi cố giữ nụ cười trên môi, bước lại gần đón con. Mẹ chồng vừa nh́n tôi vừa cười nhạt: “Con nó thấy mẹ về không hào hứng bằng bố nó đâu nhé.”
Câu nói nhẹ tênh, nhưng buốt như kim. Tôi im lặng, ôm con mà ḷng rối bời.
Suốt sáu tháng ở nhà, tôi gần như không rời con một giây. Tôi là người cho con bú, dỗ con ngủ, thay từng cái bỉm. Vậy mà chỉ mới một ngày đi làm, con tôi đă không hào hứng khi thấy tôi?
Tôi không trách mẹ chồng. Có thể bà chỉ buột miệng, không hề có ư ǵ sâu xa. Nhưng là một người mẹ vừa rời con cả ngày lần đầu tiên, tim tôi như bị ai siết lại.
Tối đó, khi con đă ngủ say, tôi nằm cạnh mà nước mắt trào ra. Phải chăng ḿnh đă sai khi quay lại công việc quá sớm? Hay chính ḿnh đang tự tạo áp lực cho bản thân?
Ngày mai, tôi vẫn sẽ đi làm. Nhưng tôi biết, trong ḷng ḿnh đă xuất hiện một nỗi sợ mới: sợ con sẽ không cần mẹ.
Hôm sau, tôi dậy sớm, chuẩn bị sữa, đồ ăn dặm, căn dặn mẹ chồng kỹ càng từng chi tiết như thường lệ. Mẹ chồng th́ vẫn nhẹ nhàng: “Ừ, mẹ biết rồi, con cứ yên tâm đi làm.” Nhưng tôi nghe trong giọng bà có ǵ đó lạ lạ, lạnh hơn mọi khi.
Khi tôi vừa chuẩn bị rời đi, con bắt đầu khóc. Tôi quay lại, định dỗ, nhưng mẹ chồng đă bế vội thằng bé: “Thôi, để mẹ dỗ cho. Mẹ càng ở lại càng làm nó rối.”
Tôi đứng sững lại. Làm rối? Làm phiền? Tôi mỉm cười gượng, rồi bước ra khỏi nhà mà ḷng như có gai cào.
Cả ngày hôm đó ở công ty, tôi không tài nào tập trung được. Mỗi lần nh́n ảnh con trong điện thoại, trong đầu tôi lại vang lên câu nói của mẹ chồng tối qua: "Con nó thấy mẹ về không hào hứng bằng bố nó đâu nhé."
Chiều đến, tôi cố về sớm. Nhưng bước vào nhà chẳng có ai, điện thoại bà để ở nhà. Măi đến giờ ăn cơm, khi tôi đă nấu xong xuôi bà mới bế cu Bi về và nói: "Ui mẹ bế Bi đi chơi cho thoáng nhưng gặp người bạn cũ, mải buôn chuyện quá giờ mới về."
Tối hôm đó, tôi cố tỏ ra vui vẻ, nhưng ḷng th́ rối như tơ ṿ. Trong bữa cơm, tôi góp ư nhẹ: “Mẹ ơi, con nghĩ nếu được th́ để con ôm Bi mỗi khi đi làm về nhé, con muốn tạo kết nối với con...”
Mẹ chồng nh́n tôi, buông đũa xuống, chậm răi nói: “Mẹ mới bế Bi đi chơi có một tí thôi mà con đă có ư nói mẹ muốn tranh bế Bi à? Con đi làm rồi, không có thời gian cho nó đi chơi th́ để mẹ làm.”
Lúc đó, tôi không c̣n nói thêm ǵ. Cổ họng tôi nghẹn lại. Tôi là mẹ mà, là mẹ ruột của thằng bé. Sao tôi lại phải xin phép để ôm con ḿnh? Sao tôi lại cảm thấy ḿnh đang cạnh tranh quyền được bế con?
Tôi biết mẹ chồng không cố ư làm tôi tổn thương. Nhưng những lời bà nói như những vết dao nhỏ, cứa từng chút vào ḷng tự tin vốn đă mong manh của một người mẹ trẻ đang chênh vênh giữa công việc và thiên chức làm mẹ.
Tôi bắt đầu tự hỏi: "Làm sao để vừa làm một người mẹ tốt, vừa giữ được vị trí của ḿnh trong ḷng con, khi khoảng cách vật lư dần kéo theo khoảng cách t́nh cảm?"