
Ngày tôi rời quê lên thành phố học đại học, mẹ dúi vào tay tôi một gói nhỏ:
– Cái này là của ba con để lại. Mẹ giữ bao năm, giờ giao cho con.
Tôi mở ra, là một chiếc khăn tay màu trắng đă ngả màu. Ở góc khăn có thêu ḍng chữ nhỏ bằng chỉ đỏ: “Mẹ và con là tất cả của đời ba”.
Mẹ kể, ba tôi mất trong một vụ tai nạn khi tôi mới 3 tuổi. Khi đó, ông làm phụ hồ, lương ba cọc ba đồng. Chiếc khăn ấy là vật duy nhất ông giữ trong túi áo mỗi ngày đi làm. Có hôm mưa tạt ướt lạnh lưng áo, ông vẫn lấy khăn lau khô mặt rồi cười:
– Khăn của vợ con, ấm lắm!
Tôi cầm chiếc khăn, lặng đi. Bao nhiêu năm sống, tôi chưa từng nhớ được gương mặt ba. Vậy mà bây giờ, một chiếc khăn tay cũ lại khiến tôi thấy ba như đang đứng ngay bên cạnh, mỉm cười, ánh mắt đầy dịu dàng và yêu thương.
Tôi gói lại, đặt trong ví. Từ ngày đó, mỗi lần vấp ngă, tôi đều lấy ra nh́n một lần. Nó không giúp tôi thành công hơn, nhưng lại giúp tôi nhớ ḿnh không đơn độc. Ba vẫn luôn bên tôi, theo cách lặng thầm nhất.
VietBF@sưu tập