
Tôi không biết từ lúc nào, bàn tay cha bắt đầu run khi cầm đôi đũa. Mẹ th́ hay quên, vừa kể chuyện xong lại hỏi: “Má nói chưa con?”
Lúc đầu, tôi bật cười nhẹ. Sau đó là im lặng.
Rồi một ngày, tôi chợt thấy dáng cha đứng ở cửa… nhỏ bé đến lạ.
Và bỗng hiểu: chúng ta đang chứng kiến người từng là bức tường vững chăi nhất trong đời ḿnh… lùi dần vào phía hoàng hôn.
Người già không cần ǵ nhiều.
Chỉ mong con cái bớt cao giọng.
Chỉ mong có ai ngồi cạnh, nghe họ kể chuyện cũ mười lần như mới.
Chỉ mong mỗi lần lỡ tay làm rơi bát, không bị thở dài.
Họ từng là người đỡ ta qua những ngày chập chững.
Giờ đến lượt ta dắt họ đi qua những bước cuối cùng của kiếp người.
Làm người tử tế không cần điều ǵ cao xa.
Chỉ cần đủ dịu dàng với người đă từng v́ ta mà gồng lên cả một đời.
V́ mai này, khi họ đi rồi… sẽ chẳng ai c̣n hỏi ta ăn chưa, hay nhắc ta mặc thêm áo khi trở trời.
Hăy thương khi c̣n kịp.
Đừng đợi đến lúc chỉ c̣n được gọi tên họ trong gió…
VietBF@sưu tập