
Bà Ba vốn nổi tiếng ghen. Ai đi ngang chồng bà, chỉ cần cười một cái là y như rằng chiều về bà tra khảo.
Một hôm, ông Ba vừa về đến cửa đă bị bà tạt cho gáo nước lạnh:
– Đồ mèo mả gà đồng! Mắt mũi ông để đâu, mà ôm eo người ta giữa chợ?
Ông Ba ú ớ:
– Trời đất, chuyện ǵ nữa vậy bà?
– Đừng có chối! Con Út bán rau kể tôi nghe hết rồi! Sáng nay ông đi chợ, ôm eo cái cô mặc áo đỏ thắm, tóc uốn xoăn sát nách, đi guốc cao gót!
Ông Ba rên rỉ:
– Trời ơi, đó là… má tôi! Bà ấy mới đi đám giỗ ở quê lên thăm, thấy tôi băng đường đông nên kéo tôi đi cho khỏi xe đụng. Áo đỏ với tóc xoăn là kiểu má tôi thích từ hồi xưa!
Bà Ba ngớ người, mặt đỏ như gấc luộc.
– Thiệt hả? Mà… sao má ông trẻ vậy?
– Tại bà đi dạy dưỡng sinh đó, giữ dáng! Hèn chi hồi xưa tôi mới lọt ḷng đă biết theo má đi hội chợ.
Bà Ba xấu hổ, bẽn lẽn cười:
– Ờ th́… vợ yêu chồng quá nên mới vậy… Nhưng mà má ông trẻ quá thiệt, lần sau kêu bả mặc áo đầm ngắn th́ cho biết mặt!
VietBF@sưu tập