
Ngày nay, trong không ít gia đ́nh, trẻ em vô t́nh trở thành "trung tâm vũ trụ" – được yêu chiều hết mực, được đáp ứng mọi mong muốn. Cả nhà xoay quanh một đứa trẻ như mặt trời – điều ǵ cũng v́ con, việc ǵ cũng nhường con, miễn là con vui, con đủ đầy.
Thế nhưng… khi mọi sự hy sinh đều trở nên “đương nhiên” trong mắt trẻ, khi những ǵ cha mẹ làm ra không c̣n được đón nhận bằng ḷng trân trọng, th́ cũng là lúc một điều ǵ đó rất nguy hiểm đang bắt đầu nhen nhóm trong nhân cách của một con người.
Giáo dục, trước tiên phải là giáo dục ḷng biết ơn.
Dạy trẻ biết cảm ơn không phải là một phép lịch sự xă giao.
Đó là nền móng đạo đức, là chất dinh dưỡng nuôi lớn tâm hồn, là ngọn gió giữ cho ḷng người không trở nên khô cằn và vô cảm.
Nếu một đứa trẻ lớn lên trong sự nuông chiều tuyệt đối, chưa từng biết “khó” là ǵ, chưa từng được nhắc về hai chữ “biết ơn”... th́ đến một ngày, chính bạn – bậc làm cha mẹ – sẽ là người đầu tiên gánh chịu hậu quả.
Bạn c̣n nhớ câu chuyện của cậu sinh viên đánh mẹ ngay tại sân bay chứ?
Cậu được mẹ chu cấp suốt 5 năm du học Nhật, không phải đi làm, không phải lo nghĩ, chỉ cần học và sống một cuộc đời không vướng bận.
Nhưng đến khi mẹ kiệt sức, không thể gửi tiền tiếp… cậu trở về và trút toàn bộ sự giận dữ lên người phụ nữ đă nuôi ḿnh cả đời.
Đó không chỉ là cái tát vào gương mặt người mẹ, mà là cú đổ vỡ của cả một hành tŕnh nuôi dạy thiếu gốc rễ.
Một đứa trẻ lớn lên không được dạy biết ơn — lớn rồi có thể trở thành con người c̣n đáng sợ hơn cả sói dữ.
Cha mẹ yêu con bằng cả đời người. Nhưng đừng yêu đến mức quên dạy con làm người.
Đừng để con bạn trở thành một người lớn biết đ̣i hỏi nhưng không biết hồi đáp.
Biết hưởng thụ nhưng không biết chia sẻ.
Biết trách móc nhưng không biết cúi đầu cảm kích.
Bạn có thể mua cho con chiếc điện thoại đắt tiền, đôi giày hàng hiệu, những bữa ăn sang trọng… nhưng nếu không dạy con biết cảm ơn, biết nhường nhịn, biết yêu thương — th́ mọi thứ vật chất ấy chỉ đang nuôi lớn một cái tôi kiêu ngạo và ích kỷ.
Hăy để con được trải qua những thiếu thốn vừa đủ:
Để chúng biết giá trị của hạt cơm, của đôi dép lành.
Để chúng học cách cảm thông với nỗi cực nhọc của người khác.
Để chúng không coi t́nh thương là điều mặc nhiên, không xem công sức người khác là nghĩa vụ phải có.
Một đứa trẻ biết ơn – sẽ luôn khiêm nhường trong thành công và mạnh mẽ trong thất bại.
Chúng sẽ cảm động khi ai đó giúp ḿnh, và cũng không quên ch́a tay ra giúp lại người khác.
Chúng sẽ không lớn lên với ư niệm “mọi thứ phải là của tôi”, mà sẽ học được cách nói lời cảm ơn – từ tận đáy ḷng – mỗi khi nhận được điều ǵ đó, dù là nhỏ nhất.
Ḷng biết ơn không phải là kỹ năng để học.
Nó là thái độ sống. Là nhân cách. Là cái gốc để làm người.
Nếu bạn thật sự thương con, đừng chỉ hỏi: “Con muốn ǵ?”
Mà hăy hỏi: “Hôm nay, con đă biết ơn điều ǵ?”
Một đứa trẻ biết ơn…
Sẽ không cần cha mẹ đi bên cạnh cả đời.
Bởi chính ḷng biết ơn sẽ là kim chỉ nam dẫn lối cho chúng biết sống tử tế, biết yêu người, và biết trân trọng từng điều giản dị trong cuộc đời này.
V́ con không chỉ cần lớn –
Con cần học cách làm người.
VietBF@sưu tập