
Ngày xưa có một cậu bé nghèo tên Nam sống cùng mẹ trong căn lều nhỏ. Mỗi ngày, Nam phải đi bộ 4 cây số đến trường bằng đôi chân trần. Mùa đông, đất lạnh buốt như đá, đôi chân cậu nứt nẻ, chảy máu.
Một hôm, có một người đàn ông giàu có đứng lặng nh́n cậu bé đi qua. Hôm sau, ông giấu một đôi giày vải mới bên gốc cây gần con suối, đúng lối Nam vẫn đi qua.
Sáng hôm đó, Nam lại bước đi bằng đôi chân trần. Khi đến suối, cậu thấy đôi giày đặt ngay ngắn, bên trong có một tờ giấy ghi:
“Dành tặng đôi chân nhỏ bé và kiên cường.”
Nam nh́n quanh, không thấy ai. Cậu ôm đôi giày vào ḷng, nước mắt rơi xuống đôi bàn chân nứt nẻ.
Nhiều năm sau, cậu bé ấy trở thành một bác sĩ. Mỗi lần gặp bệnh nhân nghèo, anh lại bí mật để lại phong b́ tiền viện phí không đề tên. Khi được hỏi lư do, anh chỉ mỉm cười:
“V́ ngày xưa, có ai đó đă tặng tôi một đôi giày...”
📝 Ḷng biết ơn – không cần ồn ào. Chỉ cần âm thầm trao đi điều tốt đẹp, như ai đó từng trao cho ḿnh…
VietBF@ sưu tập