Giữa trưa nắng, tôi về nhà và thấy sếp ḿnh nằm trên giường... chỉ với một chiếc quần lót. Nhưng thứ thực sự khiến tôi rợn người lại nằm ở câu nói sau đó của ông ta.
Tôi vẫn nhớ hôm đó là một buổi trưa oi ả, tôi rời văn pḥng trong 20 phút để lấy tài liệu chuẩn bị cho buổi họp chiều. Lúc tra ch́a khóa vào cửa, tôi nghe thấy tiếng động khe khẽ bên trong - tiếng bước chân nhẹ, kéo lê trên sàn nhà.
Tim tôi bắt đầu đập nhanh, tôi sống một ḿnh và chắc chắn ḿnh đă khóa cửa trước khi ra ngoài.
Tôi đẩy cửa vào. Căn pḥng vẫn gọn gàng như mọi khi nhưng không khí như đặc quánh lại, như có ai vừa bước qua mà không kịp xóa dấu vết. Tôi tiến vào pḥng ngủ và hoảng loạn khi nh́n thấy có người nằm trên giường của tôi.

Tôi sốc khi cảm nhận có người lạ ở trong nhà, dù tôi chỉ sống một ḿnh (Ảnh minh họa: iStock).
Ông sếp 47 tuổi đang nằm dài trên giường tôi. Ông ta không mặc ǵ ngoại trừ chiếc quần lót màu xám. Ánh mắt ông ta mở lớn, không hề tỏ ra sợ hăi hay ăn năn, mà trái lại là sự b́nh thản đến đáng sợ.
“Anh đang làm cái ǵ ở đây?”, tôi hét lên trong cơn choáng váng. “Anh chỉ muốn hiểu thêm về em”, ông ta đáp, như thể đây là hành vi yêu đương thông thường.
Tôi lùi lại, tim đập loạn xạ. Trong vài giây ngắn ngủi, đầu tôi lướt qua hàng loạt kịch bản: Nếu hôm nay tôi không về, ông ta sẽ làm ǵ? Nếu tôi đang ngủ? Nếu tôi tắm? Nếu tôi không kịp chạy ra khỏi nhà? Những viễn cảnh đen tối tràn vào tâm trí tôi như một cơn băo.
Tôi rời khỏi căn hộ, cố giữ cho ḿnh không run rẩy đến mức quỵ xuống. Tôi gọi ngay cho cảnh sát. Họ tới chỉ vài phút sau và bắt được ông ta ở gần đó, trong t́nh trạng vẫn chưa thay đồ.
Khi bị bắt, ông ta thản nhiên thú nhận, đây không phải lần đầu lẻn vào nhà tôi. Và tôi đă sống suốt thời gian qua, không hay biết ḿnh đă trở thành mục tiêu cho thứ t́nh cảm bệnh hoạn, một cuộc ŕnh rập im lặng.
Tôi luôn nghĩ căn nhà là nơi an toàn duy nhất giữa thành phố đông đúc này, giờ đây căn nhà đó đă bị xâm nhập. Không chỉ một lần, ông ta đă vào nhà tôi trước đây và tôi không hề hay biết.
Tôi đă sống cùng nỗi đe dọa mà không nhận ra. Tôi đă ngủ trên chiếc giường mà một gă đàn ông bệnh hoạn từng nằm, có thể là ngửi mùi tóc tôi trên gối, chạm vào đồ lót trong tủ, quan sát tôi qua khe cửa.
Tôi không biết ông ta đă vào nhà bằng cách nào. Cảnh sát cũng chưa chắc. Có thể ông ta từng mượn ch́a, từng theo dơi tôi mở khóa, hoặc thậm chí cài camera ở đâu đó mà tôi chưa t́m ra.
Cái suy nghĩ đó khiến tôi mất ngủ cả tuần sau. Mọi âm thanh nhỏ nhất cũng khiến tôi giật ḿnh. Tôi không dám bật đèn pḥng tắm quá lâu, không dám treo gương đối diện giường, không dám nh́n thẳng vào camera chuông cửa.
Và tôi cũng không chắc liệu ḿnh có thể trở lại công việc như chưa có chuyện ǵ xảy ra. Nhưng tôi biết một điều: Tôi sẽ không im lặng.
Bởi im lặng là tiếp tay cho cái ác. Là để chúng nghĩ rằng, quyền lực cho phép họ xâm phạm cuộc sống của người khác, miễn là họ “có lư do t́nh cảm”.
Tôi không muốn trở thành một ḍng nhỏ trong bảng thống kê những vụ quấy rối. Tôi muốn trở thành câu chuyện khiến bạn, người đang đọc những ḍng này, phải dừng lại và suy nghĩ.
Nếu bạn là tôi, bạn sẽ làm ǵ sau khi nh́n thấy sếp ḿnh nằm trên giường trong bộ đồ lót và thản nhiên như thể cả căn hộ đó là của ông ta?
VietBF@ sưu tập