Mua đồ rẻ chưa chắc đă tiết kiệm. Một tháng “mua theo khuyến măi”, tôi đă phải vứt bỏ gần 1/3 số rau củ. Sau cú sốc tủ lạnh nửa đầy – nửa hỏng, tôi học cách đi chợ lại từ đầu.
Tháng trước, tôi đă thử “đổi gió” cách đi chợ bằng một kế hoạch tưởng như rất thông minh: chỉ mua rau củ theo giá rẻ nhất trong ngày. Ai đi chợ cũng biết, mỗi sạp sẽ có vài món bán rẻ bất ngờ – đôi khi chỉ 3.000 – 5.000 đồng/mớ. Và tôi nghĩ: “Mua rau rẻ th́ có mất ǵ đâu, lỡ không ăn hết th́ cũng chỉ là rau!”.
Nhưng sau 3 tuần, tôi nh́n lại tủ lạnh ngổn ngang rau củ úa, mềm nhũn hoặc mọc rễ, và nhận ra: tôi đă vứt đi không dưới 1,5kg rau, tương đương gần 100.000 đồng – chỉ v́ mua không đúng món, không đúng lúc và… không có kế hoạch ǵ cả.
V́ sao "rau rẻ" lại thành… chi phí ngầm?
Tôi đă lặp lại một sai lầm mà rất nhiều bà nội trợ mắc phải: cho rằng ḿnh đang tiết kiệm, nhưng thực chất đang lăng phí âm thầm. Ví dụ như:
- Thấy rau cải chỉ 4.000 đồng/mớ, mua 3 mớ dù chưa biết nấu món ǵ.
- Thấy cà chua rẻ hơn siêu thị, mua liền 2kg – về đến nhà mới nhớ trong tủ c̣n đầy.
- Mua thêm vài trái bầu bí "cho có", v́ được người bán rỉ tai: "Giờ này mua là lời đấy chị!"
Kết quả là, bữa cơm của tôi không hề phong phú hơn, chỉ là đổi món liên tục để “xử lư hàng tồn”. C̣n khi không kịp nấu, tôi buộc phải vứt bỏ rau hư, hoặc nấu trong tâm thế ép buộc – món nào cũng vừa dư vừa nhạt nhẽo.
Bảng so sánh: Mua rẻ vs Mua đúng
Tiêu chí Mua rau v́ rẻ Mua rau theo kế hoạch
Giá từng món Rẻ hơn (3.000 – 5.000đ/món) Cao hơn (7.000 – 12.000đ/món)
Tổng tiền mỗi lần Khoảng 50.000đ Khoảng 70.000đ
Số món dùng hết 50–60% 95–100%
Rau bị hỏng/vứt đi Thường xuyên Gần như không
Trải nghiệm nấu ăn Bị động, luống cuống Dễ dàng, nấu theo đúng kế hoạch
Cảm giác Tiếc của, áp lực v́ lăng phí Nhẹ đầu, chủ động, tiết kiệm thật sự
3 nguyên tắc tôi rút ra sau cú sốc "nửa tủ rau bị vứt"
1. Không mua nếu chưa biết dùng để nấu món ǵ
Mỗi món rau giờ đều gắn với một thực đơn cụ thể. Mua mồng tơi là để nấu canh cua, chứ không mua v́… "rẻ".
2. Không mua rau vượt quá 2 ngày dùng
Trừ các loại lâu hỏng như bí đỏ, su su, khoai lang… tôi giới hạn số lượng rau lá chỉ đủ 2 ngày. Cảm giác “hết là hết”, nhưng lại nhẹ đầu hơn.
3. Không bị “cám dỗ giá” chi phối
Một món rẻ 3.000đ nhưng không dùng đến th́ vẫn là 3.000đ ném đi. Tôi học cách dừng lại một nhịp trước khi đưa tay lấy món hàng: “Món này có nằm trong thực đơn chưa?”.
Tiết kiệm không phải là “mua ít” – mà là mua đúng
Từng mua rau v́ rẻ, tôi đă phải vứt gần nửa tủ và nhận ra: Không thể tiết kiệm nếu không biết chọn đúng- Ảnh 5.
Sau cú sốc "rau rẻ thành rác", tôi chuyển sang viết thực đơn trước khi đi chợ. Không quá cầu kỳ – chỉ cần ghi vắn tắt:
- Ngày 1: Canh cua + cà tím nướng
- Ngày 2: Trứng cuộn + su su luộc
- Ngày 3: Cá kho + canh mướp mồng tơi
Từ đó, tôi biết chính xác ḿnh cần ǵ – và chỉ mua đúng món, đúng lượng. Không mua thêm v́ tiếc, không dự trữ v́ thấy “tiện”.
Kết quả sau 1 tháng:
- Số lần vứt rau hỏng: Giảm gần như bằng 0
- Trung b́nh tiền chợ: Giữ nguyên, nhưng không món nào bị bỏ phí
- Tâm lư nấu ăn: Bớt nặng nề, v́ đă rơ ràng và không có cảm giác "phí của"
Mỗi lần đi chợ bây giờ, tôi không c̣n “săn rẻ” bằng mọi giá. Tôi chọn mua đúng món vào đúng lúc, và quan trọng nhất: chỉ mua những ǵ ḿnh chắc chắn sẽ dùng đến.
Không phải món rẻ nào cũng tiết kiệm – nếu nó không đúng nhu cầu. Rau chỉ có giá trị khi nằm trên mâm cơm, không phải khi nằm lặng lẽ trong ngăn mát đến khi héo úa.
VietBF@ Sưu tập
|