Thái gắt lên, nói rằng anh đang lo lắng mà tôi lại c̣n thêm dầu vào lửa
Tôi kết hôn với Thái đă 9 năm. Có một con gái 7 tuổi, ngoan ngoăn, lanh lợi. Gia đ́nh tôi từng được xem là kiểu mẫu chồng kiếm ra tiền, vợ khéo vun vén, con gái học giỏi, nhà cửa khang trang.
Ai nh́n vào cũng nói tôi may mắn, có lẽ chính tôi cũng từng tin như vậy. Nhưng rồi một ngày, tất cả sụp xuống, không phải v́ một cuộc căi nhau, cũng chẳng phải v́ có người thứ ba, mà v́ một bí mật chồng tôi giấu tôi suốt hai năm.
Mọi chuyện bắt đầu khi mẹ chồng tôi mất.
Bà bị đột quỵ, không kịp trăn trối một lời. Tang lễ diễn ra gọn gàng, ít nước mắt, v́ bà vốn là người cứng rắn, nghiêm khắc, đôi khi là lạnh lùng. Tôi từng sống chung với bà một năm đầu hôn nhân, sau đó vợ chồng tôi ra ở riêng.
Sau đám tang, Thái trở nên khác thường. Anh đi suốt, lén lút điện thoại, đêm nằm cứ trằn trọc xoay người. Tôi hỏi ǵ cũng bảo "việc của anh em trong nhà", "không liên quan đến em". Tôi bán tín bán nghi, nhưng cố nén. Cho đến một hôm, tôi vô t́nh nghe lén được cuộc điện thoại giữa Thái và anh trai thứ hai của anh.
Giọng Thái gay gắt: "Em nói rồi, căn nhà đó là tiền của em bỏ ra, em chỉ nhờ mẹ đứng tên. Giờ mẹ mất, chia 3 sao được?".
Tôi đứng chết lặng ở hành lang. Căn nhà? Nhà nào?
Tôi chưa từng biết Thái có căn nhà khác. Nhà chúng tôi đang ở là vay mua chung, sổ đứng tên cả hai. Vậy căn nhà kia là sao?
Tôi đợi đến tối, đợi con ngủ, mới lôi anh ra chất vấn. Anh im lặng một lúc rất lâu, rồi thở ra, như thể lấy hết can đảm để thú nhận.
"Đúng, anh có mua một căn hộ. Hai năm trước. Anh nhờ mẹ đứng tên".
Tôi hỏi: "Tại sao?".
Thái loanh quanh một lúc rồi mới nói: "V́ anh muốn giữ chút tài sản làm của riêng".
Tôi sững người rồi bật cười: "Thực ra là anh đề pḥng em phải không?", rồi tôi nói mà như hét v́ không thể ḱm chế được: "Sau từng đó năm sống chung? Sau khi tôi sinh con cho anh? Sau khi tôi bỏ công việc lương cao để ở nhà chăm con, phụ anh lo cho gia đ́nh?".
Anh không nói. Mắt cúi xuống, kiểu của kẻ biết ḿnh sai nhưng không đủ can đảm để xin lỗi. Tôi giận đến nghẹn họng.
"Anh giấu tôi hai năm. Rồi giờ mẹ anh mất, ngôi nhà có nguy cơ chia 3, anh lại cuống cuồng đi chứng minh nó là của ḿnh? Nếu mẹ anh c̣n sống th́ sao? Anh có định nói không?".
Thái giận dữ đáp lại: "Anh chỉ pḥng xa. Bây giờ nh́n các vụ ly hôn đầy ra đấy. Có ǵ sai khi một người đàn ông muốn giữ tài sản riêng do anh ta làm ra?".
Tôi bật cười, chua chát: "Anh pḥng tôi nhưng chưa bao giờ pḥng mẹ anh hay các anh trai anh. Giờ th́ hay rồi, bà mất không để lại di chúc, căn nhà mang tên bà th́ pháp luật chia 3 là đúng luật. Anh hối hận th́ cũng muộn rồi. Đáng đời anh".
Sau đó là những ngày hỗn loạn. Tôi chứng kiến Thái đi làm việc với luật sư, chạy tới chạy lui t́m người làm chứng, bản sao hợp đồng mua bán, sao kê tài khoản ngân hàng. Anh thậm chí nhờ cả ông chủ cũ đứng ra xác nhận. Tôi nh́n thấy một con người khác trong anh, khôn khéo, toan tính, và đầy nỗi lo sợ mất mát.
Hai người anh của anh th́ không dễ ǵ buông tay. Một người thất nghiệp, một người vừa ly dị. Họ tuyên bố rơ: "Nhà của mẹ th́ chia 3 là hợp t́nh hợp lư".
Thái về nhà là đập bàn đập ghế, mắng các anh ḿnh là "bất hiếu", "đợi mẹ chết để nhào vào chia chác". Nhưng chính anh cũng không hơn ǵ, chỉ khác ở chỗ, anh chuẩn bị kỹ hơn.
Tôi không bênh ai, v́ thật ra, tôi thấy họ đều giống nhau tham lam, chi li, không cần biết đến cái nghĩa máu mủ hay t́nh vợ chồng.
Tối qua, tôi nói với Thái: "Nếu ngay từ đầu anh thành thật th́ em sẽ viết giấy từ chối tài sản để anh có thể một ḿnh đứng tên căn nhà đó. Nhưng anh không làm vậy, anh chọn cách giấu giếm em, th́ giờ hậu quả anh phải gánh".
Thái gắt lên, nói rằng anh đang lo lắng mà tôi lại c̣n thêm dầu vào lửa. Tôi không biết ḿnh phải đối xử với chồng thế nào nữa, sau những chuyện mà anh đă làm, đă giấu tôi?
VietBF@ sưu tập
|
|